Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị

Chương 14: 14




Người con gái hắn hứa cả đời này bảo vệ, đang hôn mê không động tĩnh.

Hắn tiến lại gần về phía nàng, ngồi xuống bên nàng.

Có ai biết rằng người con trai si tình này khi nghe tin nàng bị rớt xuống hồ, hắn đã chạy cấp tốc từ doanh trại không quản ngày đêm về đây với nàng.

Khuôn mặt nàng do lạnh mà trở nên trắng bệch, đôi môi không một tia máu.

Hắn xót lắm.

Hắn nâng chén thuốc múc từng thìa nhỏ cho nàng nhưng điều kì lạ là khi đút vào miệng nàng lại ko trôi thuốc xuống được.

Hắn thử rất nhiều cách nhưng Lan Nguyệt vẫn không chịu uống, thuốc bị tắc nghẽn ở cổ, để rồi cuối cùng hắn làm liều, biết rằng cách này không phải lẽ nhưng hắn vẫn muốn làm.

Hắn lấy chén thuốc dốc vô miệng, đầu hơi cúi, môi hắn chạm môi nàng, thuốc trong miệng từ miệng hắn qua miệng nàng trôi xuống.

Môi nàng lạnh hắn có thể cảm nhận được hơi thở của nàng rất yếu.

Hắn bên cạnh nàng suốt cả đêm, đến chờ mờ sáng hắn mới rời đi.

Sáng ngày thứ hai sau khi hôn mê, Lan Nguyệt đã tỉnh.

Nàng cảm thấy choáng váng đau đầu, thân thể yếu ớt.

" Cõ lẽ ở dưới nước quá lâu nên thân thể trở nên yếu đây mà.

Ta phải tìm cách để phục hồi nguyên thể mới được.

"
Nàng ngồi dậy, đi tới ngăn kéo tủ lấy ra một bộ châm, nàng tự châm cho mình được một lúc, cơ thể đã có chút khởi sắc, nàng cảm thấy không còn mệt mỏi như trước nữa, nhưng cơ thể này vẫn còn khá yếu, nàng tim cách để giúp cơ thể này trở nên linh hoạt giống như kiếp trước.


Cô bước ra ngoài, không khí trong lành khiến cô dễ chịu.

Ý Lan thấy tiểu thư nhà mình, vội chạy đến vẻ mặt lo lắng:
" Tiểu thư, sức khỏe người còn yếu, người hãy vào trong nghỉ nghơi, đừng ra ngoài gặp gió là ốm đấy ạ.

"
Lan Nguyệt nhìn Ý Lan:.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Lạnh Lùng Tha Cho Tôi Đi |||||
" Ta không sao, em yên tâm, sức khỏe của ta, ta tự biết.

Ta muốn đi dạo cho thoải mái một chút.

"
Ý Lan lo lắng nhưng không nói gì nữa
" Vâng.

"
Thế rồi Lan Nguyệt bước về phía vườn thảo dược, đi tới căn nhà nhỏ kia.

Nàng bước vào là bắt đầu công cuộc chết tạo thuốc của mình.

Nàng đang tìm các loại thảo dược để bồi bổ cơ thể và tìm kiếm một số loại thuốc chưa bệnh hay sáng tạo ra một vài thuốc độc.

Ở căn phòng này, nàng bầy rất nhiều loại thuốc, rất nhiều các thảo dược, hoa, lá khác nhau.

Người trong phủ không một ai dám bước chân vô đây cả.

Cô say mê với công việc của mình mà quên cả thời gian.

Đến khi trời tối, ánh trăng đã cao tới đỉnh đầu, gió nhè nhẹ thổi đung đưa, khắp không trung là mùi hương của các loại hoa, cỏ.

Cô bước chân ra khỏi đây, đi tới lầu hai để tắm rửa thay y phục, vì suốt từ lúc đấy đến giờ trên người cô lấm lem, quần áo thấm đẫm mồ hôi.

Sau khi mục dục xong,cũng là lúc Ý Lan mang thức ăn lên:
" Tiểu thư bữa tối đã chuẩn bị xong, người có thể ra dùng thiện được rồi.

"
Lan Nguyệt từ tròng bức bình phong đi ra, nàng khoác trên mình là một màu tím nhè nhẹ, trên người nàng có một sự uy áp mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ, cơ thể nàng tỏa ra mùi của cửu anh thảo.

Nhìn nàng bây giờ không giống tiên nữ nữa mà giống một tên yêu nghiệt hơn.

Nàng nhìn trên bàn có rất nhiều đồ ăn toàn là sơn hào hải vị.

Nàng ngồi xuống bên bàn
" Ý Lan em cũng ngồi đi, một mình ta sao ăn hết chỗ này.

"
Ý Lan đáp:
" Ý Lan không dám, phận nô tài sao có thể cùng ăn với chủ tử.

"
" Ta đã nói rồi, ta không coi em là nô tai hay người làm mà ta coi trọng em, coi em như tỷ muội tốt của ta.


Em ngồi xuống đi.

"
Thế rồi Ý Lan ngồi xuống cùng ăn với Lan Nguyệt.

Ý Lan phát hiện ra rằng tiểu thư nhà mình ăn khá ít và đặc biệt những món nào có hành hay tỏi là cô bỏ ra hết.

Ăn xong bữa cơm , Ý Lan cho người vô dọn bàn sạch sẽ và lui xuống.

Lan Nguyệt thì rời khỏi phòng ra vườn cửu anh thảo.

Đi đi lại lại được mấy vòng, bỗng cô ngửi thấy được một mùi máu tươi trong không khí khá nhẹ.

Cô bước tiến lại gần về nơi phát ra mùi tanh ấy, bên gốc cây một tên khắp mình bị thương, quần áo trên người bị chém thành nhiều mảnh không còn được nguyên vẹn.Hắn mặc bộ trường bào đen, cô tiến lại gần xem xét vết thương.

Cô ngạc nhiên:
" Mộ U Minh, ngươi làm sao thế tỉnh lại đi.

Này...này...!này.

"
Cô rung người hắn nhằm làm hắn tỉnh dậy.

Tay cô đặt trên vai hắn, nhưng không ngờ tay hắn đột nhiên chạm vào tay cô:
" Ta chưa chết, nàng còn lay lữa là ta chết thật đấy.

"
Cô nhìn hắn
" Chết đến nơi rồi còn giỡn được.

Ta chém chết ngươi bây giờ"
" Đúng rồi, bây giờ ta không có sức phản kháng nữa, nàng muốn làm gì ta cũng được, gi3t chết ta cũng được, được chết trong tay nàng ta hạnh phúc biết bao.

"
Hắn nói xong, cơ thể đột nhiên ngả về phía Lan Nguyệt.

Cô đỡ lấy hắn:
" Đúng là đồ thần kinh.


Ngươi ngồi dậy cho ta.

Này, cái tên nặng như heo nhà ngươi.

Này dậy đi ngươi sắp đè chết ta rồi.

"
Cô đẩy hắn mãi, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cô đỡ hắn dậy tựa vào gốc cây:
" Này, không phải ngươi chết thật rồi đấy chứ.

"
Cô nhìn hắn, đưa bàn tay bắt mạch cho hắn thấy mạch vẫn còn đập
" Ngươi mạng lớn thật đây, bị thương thảm hại đến như vậy mà vẫn không chết.

Chắc là do ông trời muốn ta cứu ngươi đây mà.

Ta trước giờ chưa làm người tốt với kẻ mình ghét nhưng hôm nay ta sẽ từ bi đại phát cứu ngươi.

"
Thế rồi cô ngồi dậy, đỡ Mộ U Minh lên, đặt tay hắn lên vai mình, lết xác hắn về phòng.

Cô để hắn nằm trên giường.

Cô sai người thay y phục cho hắn, sau đó cô đến bên giường, lột y phục nửa người trên của hắn, lấy bộ ngân châm đâm vào các ***** **.

Cô chữa được một lúc, thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi hồng lên một chút, nhưng điều cô bận tâm nhất ở đây là hắn đã bị trúng độc.

Độc trên cơ thể hắn khiến cô khá hứng thú, vì loại độc này chỉ có cô mới có tại sao hắn lại bị trúng độc khi cô chưa ra tay.Điều này khiến cô rất tò mò, không biết ai có lá gan lớn đến vậy dám vào phòng thuốc của cô trộm đồ..