Phòng tân hôn sớm đã trang trí chữ hỷ đỏ rực khắp phòng nay lại thêm ánh nến long phụng khiến phòng tân hôn thêm phần ấm áp.
Từ Khải Tuyên nhìn thân hình mảnh mai ngồi ngay ngắn trên giường, Tấn Vương gia uy chấn sa trường chưa bao giờ biết khiếp sợ nay lại cầm gậy hỉ mà run rẩy không ngừng.
Từ Khải Tuyên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh cẩn thận vén khăn hỉ lên. Bên dưới khăn hỉ mũ phượng vô cùng sống động ánh mắt trong sáng Tiêu Ân ngẩng đầu lên nhìn hắn lập tức khiến hàng rào phòng bị cuối cùng trong lòng hắn sụp đổ. Tiêu Ân xinh đẹp động lòng người. Hắn khe khẽ hít một ngụm không khí cố gắng bình tĩnh.
- Tân nương rót rượu giao bôi, hỷ kết lương duyên, vĩnh kết đồng tâm.
Tiêu Ân theo lời thái giám tổng quản lại phía bàn gỗ giữa phòng rót ra hai ly rượu giao bôi đem đến cho Từ Khải Tuyên nhưng vì khá hồi hộp nên có khi rung tay. Bọn họ thấy nàng như vậy cũng phì cười. Từ Khải Tuyên mải lo ngắm nhìn nàng đến thất thần.
Mọi người nhìn sang Tấn Vương gia của bọn họ không khỏi cười ẩn ý mà âm thầm lui ra. Nàng đưa ly rượu đến bên cạnh hắn, cẩn thận lên tiếng.
- Vương gia, ngài sao thế? Hay là ta không hợp với hỉ phục à, ta thay ra nhá?
Hắn vội nắm lấy tay nàng và ly rượu, giọng nói có chút trầm đục vang lên.
- Mau thành lễ cuối cùng thôi, đêm nay nàng rất đẹp.
Tiêu Ân bất ngời trước lời khen của hắn cũng đỏ mặt nhanh chóng vòng tay qua tay hắn mà uống ly rượu nhỏ trong tay. Từ Khải Tuyên cầm lấy cây kéo đã được để sẵn trong khay đặt trên giường hắn cắt một đoạn tóc của nàng và một đoạn tóc của hắn. Bàn tay linh hoạt thắt nút đồng tâm, ánh mắt nhìn nàng đầy sủng nịch
- Vĩnh kết đồng tâm, nàng sau này không chạy trốn được rồi. Nàng phải ở lại thời đại này với ta thôi.
- Chàng vô sỉ.
Không khí trong lúc vô cùng ái muội đã bị khách nhân bên ngoài phá hỏng, bọn họ náo động phòng tiện thể kéo luôn cả tân lang ra ngoài tiệc rượu. Từ Khải Tuyên cứ thế bị lôi ra ngoài để Tiêu Ân trong phòng ngơ ngác nhìn mấy nha hoàn xung quanh. Bọn họ thấy biểu cảm của nàng cũng phì cười, nàng tháo mũ phượng xuống đi lại quanh phòng mà thư giãn gân cốt. Thật sự mệt mỏi hơn đi phá án.
Nửa canh giờ sau, khi Từ Khải Tuyên quay lại đã là một người đầy mùi rượu hắn đến bên cạnh Tiêu Ân, hai má đã ửng hồng bộ dáng hắn bây giờ cực kì giống tiểu nương tử. Tiêu Ân bật cười bộ dạng của hắn.
- Vương gia, ngài còn ổn không?
- Nàng tự mình kiểm tra là biết ta có ổn hay không
Lời vừa dứt hắn nhanh chóng trở mình mà đặt nàng dưới thân. Tiêu Ân rụt cổ lại nàng biết đã đụng phải ổ kiến lửa rồi. Không đợi nàng phản ứng lại rèm hai bên giường đã bị hắn thả xuống, thoáng chốc hắn cắn nhẹ vành tai nàng. Tiếp theo lại truyền tới tiếng cười khẽ của hắn, Tiêu Ân bị dung mạo của hắn trở nên thất thần, nhịp tim cũng vì thế mà nhanh hơn.
Hơi thở nóng bỏng của hắn đảo qua cổ nàng, Tiêu Ân khẽ run lên.
- Vương gia.
- Hửm? Lão Tam, phu quân, A Tuyên cho nàng chọn một nếu không sẽ bị phạt.
Tiêu Ân hơi run giọng, nàng cảm thấy toàn thân nàng như có một nguồn điện xẹt qua. Hắn hơi dừng lại ở xương quai xanh, chờ đợi câu trả lời của nàng.
- A Tuyên.
- Hửm? Tốt, trẻ nhỏ dễ dạy.
Bàn tay to lớn của hắn bắt đầu không yên phận, lột soạt vài tiếng thắt lưng của nàng đã bị tháo ra hắn dừng lại ở y phục của nàng trầm giọng nói.
- Tiêu Ân, được chứ?
Hắn vậy mà đang hỏi ý kiến nàng sao, Nàng nhìn hắn mặt hơi phiếm hồng mà gật đầu. Nhận được sự cho phép của nàng hắn mới cúi đầu xuống hôn nàng, các ngón tay luồng vào bàn tay nàng nắm chặt.
Ánh nến lập lòe dao động, bên trong hỷ phòng tràn ngập cảnh xuân. Ý xuân lượn lờ tràn ngập căn phòng không khỏi khiến người ngoài đỏ mặt mà rời đi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh dậy nàng đã không thấy người bên cạnh cơn đau nhức toàn thân khiến nàng khẽ nhíu mày. Nha hoàn ở ngoài nghe tiếng động liền vào trong hướng nàng hành lễ.
- Vương phi. Vương gia căn dặn chúng nô tỳ cẩn thận giúp người tắm rửa.
Nàng sau khi được nha hoàn trợ giúp mới cực khổ thay xong y phục. Tiêu Ân cẩn thận kiểm tra mạch tượng của nàng thấy hoàn toàn bình thường. Không đúng dù nàng có là dược nhân thì cũng mất vài ngày mới có thể tiêu tán độc trên cơ thể mới đúng. Nàng chợt nhớ đến mấy chén thuốc ngày hôm qua Lục Ngọc cho Từ Khải Tuyên dùng không khỏi nghiến rắng nghiến lợi mà hét lớn.
- Sư phụ, người bán con…
- Tiêu Ân, mới sớm sao nàng gọi Lục Tiền bối vậy?
Không đợi nàng kịp trả lời nha hoàn thay ga giường đã thay nhau cười khẽ, hai người bị thu hút cũng nhìn qua ánh mắt nhìn đến tấm vải trắng đã bị nhuộm đỏ một mảng đang trên tay nha hoàn. Tiêu Ân cúi gầm mặt xấu hổ nàng với vai trò là một bác sĩ nên có thể hiểu rất nhanh vết đỏ kia là gì. Từ Khải Tuyên cũng không giấu bộ dạng ngượng ngùng.
- Nàng khỏe chưa?
- Không sao, còn khỏe.
Hắn đi lại bàn gỗ rót cho nàng một ly trà ấm, Tiêu Ân nhận lấy uống một ngụm lớn.