Vương Phi Xấu Xí Cưới Chồng Đẹp

Chương 44: C44



Đương nhiên Vu Kì Thiên nhìn thấy động tác của Ngọc Ý, nhưng lại không nói gì mà tiếp tục câu cá.

Ở cách đó không xa, Chu Viên Viên và Liễu Lan đang dùng điểm tâm, nói nói cười cười, đột nhiên lại nghe thấy tiếng đàn truyền đến. Khi nhìn thấy gương mặt của người đánh đàn, vẻ mặt của bọn họ đầy nét khinh thường.

"Đây không phải là hoa khôi của Xuân Phong Lâu ư, thế mà lại ngồi trên mũi thuyền đánh đàn, thật là suy đồi đạo đức." Chu Viên Viên khinh khỉnh nói.

"Cố ý trang điểm lộng lẫy như vậy là muốn quyến rũ công tử nhà ai chứ gì, dù sao thì với thân phận đó nếu như có thể gả vào quan gia thì cũng xem như ngồi mát ăn bát vàng." Liễu Lan lại càng khinh thường hơn nữa.

Lúc hai người đang phỉ bán nữ tử đang đánh đàn, đột nhiên chiếc thuyền lắc lư kịch liệt, Chu Viên Viên và Liễu Lan giật hết cả mình.

"Có chuyện gì vậy, sao thuyền lại rung lắc dữ dội như thế. Người chèo thuyền đâu rồi?" Chu Viên Viên hô to.

Tách trà trong tay Liễu Lan đổ hết ra ngoài, cả người ngã sấp qua một bên, theo bản năng vịn cạnh thuyền.

Người chèo thuyền nhìn quanh bốn phía: "Tiểu thư, thảo dân cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa, trước kia chưa từng gặp tình huống như thế này.

"Đây không phải là thuyền của ngươi à, vậy mà ngươi lại không biết." Chu Viên Viên nóng nảy nói.

"Cái này, cái này không phải là trúng tà gì đó chứ?" Liễu Lan dè dặt nói.


"Ngớ ngớ ngẩn ngẩn, không được nói bậy. Ở đây là sông Hộ Thành, sao có thể gặp phải chuyện xấu, trước đó chúng ta cũng đã đến đây du ngoạn nhiều lần, đều chưa từng xảy ra tình trạng này." Chu Viên Viên coi như vẫn còn tỉnh táo.

"Nhưng chuyện này kỳ dị quá. Lái thuyền, ngươi nhanh chóng vào bờ đi, ta muốn về nhà, ta cũng nên về rồi" Liễu Lan hoảng sợ mặt mũi trắng bệch.

Lái thuyền lập tức chèo thuyền, lạ là hắn ta càng chèo thuyền lại càng đi về hướng ngược lại, cứ xoay quanh trong dòng nước không muốn đi về phía trước. Lái thuyền hoảng sợ nói: "Chuyện này quá kỳ dị"

Đột nhiên con thuyền lại không động đậy, người chèo thuyền lập tức chèo thuyền, dùng hết tất cả sức lực mà chèo đến gần bờ.

Thấy sắp đến bờ, kết quả thuyền đột nhiên lại bị khống chế lao thẳng ra phía trước, tốc độ đó nhanh đến mức mọi người bắt đầu hoài nghi mắt mình.

Sau đó, Vu Kì Thiên lại nhìn thấy con thuyền đó bắn đi như một mũi tên, nhanh đến kinh người. Hai nữ tử trên thuyền cùng với người chèo thuyền đều bị lắc lư ngã oạch xuống, kêu la thảm thiết, bị dọa sợ chết đi được.

Chỉ là con thuyền kia giống như gặp phải quỷ, không hề có xu hướng dừng lại, giống như là có người nào đó điều khiển, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng lại có thể né tránh những con thuyền ở phía trước, còn cố ý lắc lư trái phải làm Chu Viên Viên và Liễu Lan đang trốn trong khoang thuyền ngã tới ngã lui, đầu óc quay cuồng đau chịu không nổi, cứ liên tục hét lên.

Người trong những con thuyền khác đều bị cảnh tượng này dọa sợ, ai nấy cũng đều nhìn qua, nhưng vẫn không quên kêu người lái thuyền của nhà mình nhanh chóng cập bờ.

Trên mặt sông to như thế lại trống không, chỉ có con thuyền của Chu Viên Viên và Liễu Lan giống như trúng tà lượn đi lượn lại, cứ lập đi lập lại không ngừng nghỉ.

Người chèo thuyền bị dọa xanh cả mặt, dứt khoát nhảy xuống sông chạy thoát, vẫn là bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.


Mà Chu Viên Viên và Liễu Lan thì không biết bơi, nước ở sông Hộ Thành lại rất sâu, bọn họ chỉ có thể cố gắng trốn trong khoang thuyền, nắm lấy những đồ vật mà mình có thể nắm để bảo toàn tính mạng.

Bọn họ không ngừng kêu cứu, người trong những con thuyền khác đương nhiên cũng nghe thấy, nhưng bình thường Chu Viên Viên và Liễu Lan vô cùng ngang ngược, thích vênh mặt hất cằm sai khiến người khác, gây ra lỗi với biết bao nhiêu người. Bây giờ nhìn thấy bọn họ xảy ra chuyện, mọi người cảm thấy trong lòng rất hả giận, chỉ đứng xem kịch vui mà không có người nào đến giúp đỡ.

Ánh mắt của Vu Kì Thiên nhìn về phía một vị trí nào đó ở trên bờ, Ngọc Ý đang đứng dựa vào bờ đắc ấy xem kịch vui, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, bộ dạng đó xảo trá như là một con hồ ly.

Mặc dù không hiểu tại sao con thuyền kia lại như thế, nhưng Vu Kì Thiên nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, thôi để mặc cô vậy.

Liêu Tinh đứng bên cạnh trợn tròn cả mắt: "Thế tử, chẳng lẽ con thuyền kia bị trúng tà thật rồi, nếu không thì để thủ hạ đi tìm hiểu thực hư?"

"Không cần, đây là trò đùa của Ngọc Ý, muốn dạy dỗ Chu Viên Viên và Liễu Lan một trận. Nếu như ngươi đi, chẳng phải là làm hỏng trò hay à." Vu Kì Thiên thờ ơ

đáp lời.

"Là phu nhân?" Liêu Tinh lập tức nhìn về phía mặt sông, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Ý cách đó không xa đang đắc ý cười to.

"Phu nhân còn có bản lĩnh này, thật là kỳ quái." Liêu Tinh không khỏi khâm phục, dù sao hắn chưa từng gặp người nào có thể khống chế một con thuyền.

Tứ hoàng tử đứng cách đó không xa sợ đến ngây người, ngay cả hắn nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: "Sao lại quỷ dị như thế, chẳng lẽ bị trúng tà thật à?"


Dù sao thì chuyện như thế này chưa từng xảy ra.

Sau đó, tứ hoàng tử nhìn thấy con thuyền kia đang đi về phía mình, có đều nghĩ đến phía trước có thuyền của Vu Kì Thiên ngăn cản, tứ hoàng tử cũng không có gì phải sợ.

Kết quả con thuyền kia giống như có linh hồn, lách qua thuyền của Vu Kì Thiên mà hướng thẳng về phía thuyền của tứ hoàng tử.

"A, nó đến đây, nó đến đây rồi. Người chèo thuyền nhanh lên đi, đi nhanh lên." Tứ hoàng tử thúc giục.

Người chèo thuyền lập tức chèo, chỉ là thuyền của Chu Viên Viên quá nhanh, đấu đá lung tung va chạm mạnh vào thuyền tứ hoàng tử.

Hai con thuyền đâm vào nhau, tứ hoàng tử cùng người chèo thuyền bị đụng ngã xuống nước, may mắn là tử hoàng tử biết bơi, hắn không thèm để ý đến mặt mũi và thân phận, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía thuyền của Vu Kì Thiên.

"Vu Kì Thiên, cứu mạng, mau cứ bổn hoàng tử." Tứ hoàng tử vừa bơi vừa kêu gào.

Sắc mặt của Vu Kì Thiên bình tĩnh, thờ ơ lạnh nhạt câu cả, dường như căn bản không nhận ra.

Tứ hoàng tử khó khăn bò lên trên thuyền, mở to miệng thở hổn hển: "Ngươi nói xem con thuyền kia quá kỳ quái, sao nó lại không đụng vào ngươi, chẳng lẽ ngay cả quỷ cũng sợ ngươi."

"Xin tứ hoàng tử nói năng có chừng mực." Liêu Tinh lạnh lùng nói.

"Bổn hoàng tử cũng không có nói sai."


"Vậy tại sao nó lại không đụng vào bất cứ con thuyền nào khác mà lại đụng vào ngươi, chẳng lẽ bình thường ngươi làm ra quá nhiều chuyện trái với lương tâm,

cho nên bây giờ bị trả báo." Vu Kì Thiên đáp lại.

"Vu Kì Thiên, ngươi đang nói bậy cái gì đó. Bổn hoàng tử bình thường thích gần nữ sắc, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng làm ra chuyện gì trái với lương tâm, ngươi đừng có chụp mũ bổn hoàng tử đây."

Vu Kì Thiên không thèm quan tâm hắn, đột nhiên cần câu có hơi nặng, Vu Kì Thiên theo bản năng kéo nó lên, kết quả đúng là Ngọc Ý xuất hiện trước mắt, cô bắt lấy dây cần câu: "Thế tử, chàng đây là muốn câu ta về nhà à?"

Tứ hoàng tử nhìn người đột nhiên xuất hiện thì giật hết cả mình: "Ngọc Ý, nữ nhân xấu xí này sao lại ở trong nước, hù chết bổn hoàng tử. Không đúng, mặt của Cô..."

Ngọc Ý nhíu mày: "Mặt của ta thế nào?"

Bởi vì hai mắt bị dính nước, Ngọc Ý dùng tay vuốt một cái, vốn dĩ gương mặt chìm trong nước đã ướt đẫm cộng thêm hành động đó của cô, mặt nạ giải độc trên mặt trong phút chốc bị cô lau sạch, lộ ra gương mặt thật sự.

Tứ hoàng tử nhìn thấy gương mặt của cô nên mới kinh ngạc và bất ngờ như thế.

Cái thứ màu đen xì trên mặt cô đã không còn nữa, làn da trắng nõn mịn mà như lớp mỡ đông, như một bức tranh vẽ, làn da mềm mịn như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ nhắn như tô son, nhất là đôi mắt phượng trong veo sáng ngời, nụ cười nhẹ nhàng, một vẻ đẹp không tì vết, đẹp không nhuốm khói lửa trần gian.

Như này sao là gương mặt xấu xí được chứ, quả thật là một tuyệt thế mỹ nữ, e là Thượng Quan Như đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành cũng kém xa.

Vu Kì Thiên khá là bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của cô, bàn tay đang cầm cần câu bỗng nhiên dùng sức.

Cô cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt mình, cả người ngâm mình trong nước, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, tinh xảo như một bức tranh vẽ, nụ cười trong veo xán lạn như một bông hoa sen mới nở, phút chốc đâm thẳng vào trái tim hắn.