Vương Phi Xung Hỉ

Chương 46





Một đêm trầm tĩnh cứ như dài hơn, Mạch Yên Nhiên trên chiếc giường lạnh lẽo không sao đi vào giấc ngủ. Ngoài kia ánh lửa bập bùng khua nhau phản chiếu bóng người trên tấm lều, tiếng bước chân tuần tra của các hộ binh Sa Tộc đều đều lướt qua.

Yên Nhiên trằn trọc hồi lâu, vẫn là quyết định ra ngoài dạo mát. Nhưng lại e dè hai nữ hộ binh canh gác trước lều. Thoáng nghĩ chỉ xin họ để cô ngồi lại cạnh bên lều, không đi đâu xa, ắt hẳn bọn họ cũng sẽ không làm khó.

Mạch Yên Nhiên tiến ra đến cửa, bỗng ngạc nhiên vì hai nữ hộ binh vốn được sắp xếp canh giữ đã đi mất, nhìn quanh bên ngoài những binh lính và tộc nhân qua lại bình thản, cơ hồ chẳng ai để ý đến sự xuất hiện của cô, ánh mắt bọn họ chỉ tiện thể liếc sang nhân ảnh vừa ló dạng, rồi hết sức thản nhiên chăm chú vào việc của riêng mình.

Đột nhiên cô hiện ra trong ý nghĩ:

" Nếu bây giờ mà ta âm thầm rời khỏi, có phải sẽ thuận lợi thoát thân ?"

Không. Nhìn xung quanh đi, lều doanh đầy đủ ánh sáng, đoàn binh tuần tra nghiêm ngặt, có chạy đến chân trời cũng không thể thoát thân. Đáng nhẽ ra cô không nên tự gạt mình, nhưng nỗi sợ hãi và cô quạnh đã khiến bản thân Yên Nhiên muốn phát điên lên rồi, cô hận mình không phải là trang quân tử, cầm lấy thương đao xông thẳng ra bên ngoài, cô lại lo lắng cho nam nhân bên kia bầu trời Miên Quốc, chắc cũng đang không thôi khổ tâm, nhưng hắn có biết cô đã không còn nằm trong lãnh thổ mà hắn cay trị, vây quanh muôn vạn nỗi tủi thân.

Bầu trời đêm trên thảo nguyên rất đẹp, những đốm sáng nhấp nháy trên tấm lụa đen kịt bao la, không hẹn lại cùng một nhịp. Cô xoa xoa bả vai đã nhiễm lạnh, khóe môi tựa hồ cong lên nhưng lại chẳng phải cười, đến bên góc cây lớn cạnh chân lều, thẩn thờ ngồi lại tại đoạn rễ to nhất.

Mạch Yên Nhiên hướng mắt về phương nam, nơi Miên Quốc mà cô mong nhớ nhất. Hình ảnh Miên Vân Hi hiện ra, nụ cười của hắn, nét mặt của hắn khiến lòng dạ cô da diết không thôi. Dưới cái lạnh căm căm, Mạch Yên Nhiên he hé bờ môi mọng, thì thào bằng thanh giọng mong cầu, làn hơi ấm từ khoang miệng vừa thoát ra đã ngưng thành khói trắng:

- Vân Hi, thiếp ở đây. Chàng có mong nhớ thiếp không?

Đôi mắt phượng dài ngân ngấn lệ, đầu sống mũi đã thoáng chút cay nồng. Đột nhiên phía sau vang lên âm thanh bước chân của ai đó, những cành khô bị giẫm lên gãy vỡ phát ra tiếng động răn rắc.

Cô đưa tay lau vội lệ trên gò má, cố gắng tỏ vẻ bình ổn. Lúc này nam nhân phía sau liền cất giọng :

- Không ngủ được sao?

Ngoảnh đầu, một thân thanh y bước tới, Thượng Quan Sở Thiên không nhìn thẳng vào cô, ôn tồn đứng bên cạnh thưởng nguyệt. Ánh trăng lơ lửng giữa nền màu lạnh lẽo, cũng không buốt bằng đường nét góc cạnh của một sát thủ như hắn.

Mạch Yên Nhiên không trả lời, dời ánh mắt xuống đám cỏ dại nổi lên bởi sương đêm và ngọn lửa.

Hắn lại từ tính mở lời:

- Cô nhớ nhà sao? Nhớ hoàng cung hoa lệ, hay nhớ nam nhân hữu tình ?

Cô nhỏ giọng:

- Thượng Quan Sở Thiên, ngươi thả ta ra đi.

Hắn vẫn điền tĩnh ngắm vầng nguyệt trên cao vành vạnh, nửa phần dao động cũng không hề hấn, chỉ lạnh nhạt nói:

- Đêm đã khuya, sương rơi thêm dày, cô nhanh vào lều trong nghỉ, tránh nhiễm phong hàn nơi thảo nguyên gió độc.

Thượng Quan Sở Thiên xoay người, thâm trầm định rời khỏi, Yên Nhiên vẫn muốn tiếp lời:

- Tại sao phải nhắm vào ta? Ngươi chính là muốn trả thù cho Vệ Sở?

Hắn khựng lại, trông đường nét góc nghiêng sắc sảo của nữ nhân ngồi đó, vầng nguyệt rọi vào luồn sáng trắng bạc.

- Thượng Quan Sở Thiên, ngươi có từng suy xét kỹ càng những điều Vệ Sở nói với ngươi không? Ngươi có từng nghĩ tới tộc nhân của Sa Tộc hay không?

Đột nhiên dáng vẻ lạnh lùng của hắn trở nên u lãnh, ánh mắt của hắn, đôi mày của hắn tựa hoá hàng vạn chủy thủ có thể thoắt hiện xuyên thủng đối phương, nam nhân đanh giọng:

- Cô không có tư cách nhắc đến ông ấy, người Đại Miên các cô không có tư cách.

- Thượng Quan Sở Thiên, ta biết ngươi ngấm ngầm chuyện gì, nhưng việc làm của Vệ Sở thiên hạ đều nhìn thấy, chẳng lẽ bản thân ngươi lại không phân được đúng sai. Tộc nhân của ngươi họ có mong muốn chiến tranh này không? Tất cả là vì sự ích kỷ và mù quáng của ngươi...dừng lại đi.

Như mũi tên xanh lao thẳng đến, hắn bóp xiết lấy yết hầu của Yên Nhiên, dồn cô lùi gấp vài bước đến thân đại thụ, cô chỉ có thể chống trả yếu ớt bằng cách giữ lấy khớp ngón đầy lực của hắn, nhưng cơ hồ mỗi lúc lại xiết chặt hơn.

Dưới màn đêm ánh trăng không đủ sáng lộ ra đôi con ngươi đen ngòm, đồng tử hắn trợn to nhìn cô, đáy mắt sâu thăm thẳm, tựa hồ không nhìn thấy đáy.

Môi mỏng mím lại, cơ hàm xiết chặt đến nổi lợi sắp tứa máu.

- Cô thì có tư cách gì để nói chứ, người Đại Miên nham hiểm, vô sĩ, đã tàn nhẫn tước đoạt biết bao sinh mệnh. Chà đạp lên sự can trung nghĩa đảm của người khác để xây dựng đất nước phồn vinh, đến lúc mục đích đã thành thì không ngần ngại vứt bỏ người có nghĩa.

Mạch Yên Nhiên trong cơn cuồng khát dưỡng khí khó nhọc phản bác :

- Ngươi có tận mắt nhìn thấy tất cả những người vô tội kia chết dưới tay người Miên hay không, ngươi có thực chứng kiến những gì mà Vệ Sở đã nói hay không? Tất cả là do bản thân ngươi cuồng tín hắn...khụ...khụ...

Chẳng hiểu vì sao mỗi câu nhắc đến một sinh mạng nào đó nằm lại trên đất Đại Miên, Yên Nhiên có thể cảm nhận rất rõ bàn tay hắn cư nhiên hơi run rẩy, khí tức quanh thân băng lãnh đến đau cũng mỗi lúc tăng nhiệt, đáy mắt cơ hồ đã ươn ướt nhưng lại không dám trào ra.

- Thượng Quan Sở Thiên, ngươi, dừng lại đi...

Lúc này tại đại não của nam nhân đang điên cuồng, bỗng chốc xuất hiện hai hình ảnh song song nhau tiếp diễn, một bên là gương mặt đã đỏ như nhuộm máu, hơi thở ngắt quãng từng hồi đang giẫy giụa không thôi. Một bên là dung nhan của người phụ nữ xa lạ, tinh huyết tại khóe môi đang lăn xuống đỉnh cằm, lệ rơi lã chã, đầu tóc lòa xòa cố sức khuyên răn hắn.

- Thượng Quan Sở Thiên ( Sở nhi ) dừng lại đi.

Giật mình kinh hãi, hắn đột ngột buông lỏng bàn tay, lòng ngực dồn dập những cơn đau buốt.

Mạch Yên Nhiên ngã xuống nền đất ẩm, tham lam hít lấy dưỡng khí đã thiếu hụt, lòng bàn tay vã lạnh mồ hôi.

Thượng Quan Sở Thiên không nói thêm gì, mang theo thần sắc trắng bệch khó chịu rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng liêu xiêu đó, lẫn vào ánh lửa nhạt nhòa cực kỳ hiu quạnh.

Bỗng nhiên cô phát hiện trong cơn điên cuồng như con dã thú, Thượng Quan Sở Thiên cơ hồ phảng phất một vẻ đáng thương, không hiểu tại sao hắn lại cố chấp với cái sai trái và những sự thật vốn rành rành như vậy, chỉ biết con người này còn ẩn chứa rất nhiều chuyện bên trong.

Có phải một khi chấm dứt được ngọn lửa hoang đường trong lòng hắn, thì cô mới thuận lợi trở về.

...----------------...

Trời vừa sáng A La Mỹ đã đến trước lều của Yên Nhiên cao giọng :

- A Nhiên tỷ tỷ, tỷ thức dậy chưa, ta có thể vào trong không?

Mạch Yên Nhiên y phục chưa thay, đầu tóc chưa chải ngồi trên chiếc giường cứng cáp.

- Cô vào đi.

A La Mỹ bước đến bằng con ngươi tươi tắn, cứ như thể mọi sự hôm qua chỉ dừng lại bằng một giấc mơ.

Nha đầu tíu tít đưa cho cô một bộ y phục của người Sa, lớp áo lông thú may khéo léo trên những vùng nhạy cảm, viền cổ thêu hoạ tiết kỳ lạ trông rất đẹp mắt, chất vải không mịn như vải trong hoàng cung, cũng không rực rỡ như đồ người Miên mặc, nhưng tổng thể vô cùng dày dặn, đủ để tránh rét, chịu sương. Có điều phần thân và đuôi váy hơi ngắn, trước nay cô đã quen cách ăn mặc kín kẽ của khuê các Đại Miên, y phục chưa từng để lộ ra da thịt, mà kiểu đồ này cũng thật quá táo bạo rồi.

Nhìn thấy ánh mắt có đến nửa phần từ chối của Yên Nhiên, A La Mỹ nũng nịu:

- Tỷ chịu khó thay ra đi, y phục trên người tỷ rất mỏng manh, với thời tiết của thảo nguyên căn bản không đủ ấm.

Trong lòng có ít nhiều phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn là miễn cưỡng chấp nhận. Bởi lẽ cô không lo cho bản thân mình, thì chí ít nên nghĩ đến đứa trẻ trong bụng.

Với sự giúp đỡ của hai nữ tỳ, Mạch Yên Nhiên đã thay xong trang phục mới, vừa bước ra khỏi cửa lều mọi ánh mắt trầm trồ đều đổ dồn lên người cô.

Thượng Quan Sở Thiên trên lưng hắc mã, tay cầm chắt dây cương bỗng cũng ngẩn ngơ.

Hắn nhìn thấy một nữ nhân da trắng như sương, tuyết. Đôi môi hồng tựa cánh hoa đào, không tô son điểm phấn nhưng nét diễm lệ vẫn khiến người ta ganh tị. Trong y phục của nữ nhân Sa Tộc, Mạch Yên Nhiên gột rửa hết những khổ sở vừa hứng chịu trên đoạn đường dài, sắc đẹp này xứng đáng với hai từ khuynh quốc.

A La Mỹ choàng tay vào cánh tay cô, đôi mắt trong veo nói với cô.

- Woa, A Nhiên tỷ tỷ quả nhiên xinh đẹp động lòng người. Sở Thiên ca ca, ta vô cùng ưng ý.

Hắn giữ con ngươi trên dung mạo của nữ tử dưới kia, lạnh lùng đáp lại:

- Tiểu nha đầu muội, ưng ý cái gì?

- Thê tử mà huynh bắt về, đương nhiên phải qua sự chấp thuận của ta. Bổn cô nương đây bội phần hài lòng với đại mỹ nhân này.

- Xằng bậy.

Người ta chỉ nghe thấy câu nói của Thượng Quan Sở Thiên đầy lãnh đạm, chỉ nhìn thấy ánh mắt nửa vời quay quắt bỏ đi, nhưng mấy ai thấy trên đôi gò má thô đã bị màu da cổ đồng che mắt chút ửng đỏ, sau lưng lại thoáng một vẻ nhẹ nhàng.

Mạch Yên Nhiên cũng giật mình, không ngờ A La Mỹ lại hiểu lầm xa đến vậy, cô cuống cuồng giải thích giữa họ hoàn toàn không có liên hệ gì, nhưng đành bất lực nhìn cô nương kia bác bỏ.

Bởi lẽ thình lình Thượng Quan Sở Thiên mang về một nữ tử kiều diễm, hậu đãi đến từng giấc ngủ, miếng ăn, thì mấy ai có cái nhìn trong sáng hơn. Cũng chẳng thể nói với tất cả cô là con tin trong tay hắn, Mạch Yên Nhiên cũng chỉ biết thở dài.