Vương Tôn Chiến Thần

Chương 11: Thân phận mới



Đứng lên mở ra một căn phòng, Vương Tu thấy bên trong cất toàn là sách, chỗ mài mực kia vẫn còn viết dang dở một trang giấy

Cầm trang giấy lên đọc một lượt: “Hôm nay gia tộc khảo hạch, ta Lâm Vũ sợ là không thể thông qua, nhưng ta nhất định sẽ cố gắng, chỉ khi ta thành công, ta mới có thể thu được tài nguyên tu luyện, mẫu thân dưới suối vàng mới vui vẻ vì ta, mẫu thân biết không, phụ thân vẫn luôn không công nhận ta, tên kia ca ca Lâm Phong vẫn thường xuyên bắt nạt ta, nhưng mẫu thân yên tâm, Lâm Vũ con vẫn sống tốt, đúng rồi, hiện tại thời gian khảo hạch đã tới, con phải đi...”

“Hít!” Vương Tu không kìm lòng được mà hít sâu, cố nén cơn giận, lại cẩn thận xếp lại trang giấy, ánh mắt rơi vào bên dưới gốc bàn một hộp gỗ, mở ra liền tại bên trong điều chất chứa nỗi đau mà Lâm Vũ trải qua, Vương Tu cầm lên đọc tất cả từng trang một

“Quá đáng hận, lẽ nào chỉ vì hắn là con của một tì nữ thì không thể được tôn trọng hay sao, còn tên Lâm Mộ Thường kia thì sao, làm ra chuyện bất nhân lại đối với bọn họ mẹ con bất nghĩa, Lâm Vũ nhiều lần bị thương, nhiều lần bị chà đạp, nhiều lần bị hạ nhân kinh thường sỉ nhục, còn hắn lại không hề quan tâm, đây còn là phụ thân sao?” Vương Tu tức giận lại nhanh chống kìm nén mà cẩn thận cất đi số thư vào hộp gỗ, lại thu vào nhẫn trữ vật lưu tại bên người

Bước đến trước mộ Lâm Vũ, Vương Tu từ nhẫn trữ vật lấy ra một con dao nhỏ liền cắt vào cánh tay mình, máu rơi đổ vào mộ, Vương Tu trang nghiêm quỳ xuống

“Lâm huynh đệ, vốn dĩ hai ta không quen biết, nhưng ta và ngươi số phận hoàn toàn tương đồng, điều chết đi một cách bi thảm, ta Vương Tu nguyện cùng ngươi kết bái huynh đệ, hôm nay không có rượu, ta dùng máu để thề, Vương Tu gọi ngươi một tiếng đại ca, đại ca, Vương Tu sẽ giúp ngươi báo thù, cũng như thỏa cơn giận trong lòng ta!” nói xong, Vương Tu liền dập đầu trước mộ

“Đại ca, chờ ta báo thù, ta sẽ đến đây uống rượu cùng ngươi!” nói rồi, Vương Tu liền rời khỏi trang viện

“A, đây không phải tên ngốc cùng Lâm Hàn sáng nay đánh nhau tại võ đài sao, hắn vậy mà nhanh như thế dậy nỗi, thật là một kỳ tích a!” vài tên hạ nhân giật mình khi thấy Vương Tu khi có thể bước khỏi trang viện

“Bóp!” Vương Tu đang tức giận, vừa hay liền nắm mấy tên béo này hả giận, nhưng tiếp theo Vương Tu liền hối hận

“Tên chó má này lại dám đánh lão tử, huynh đệ, lên dạy hắn một bài học đi!” khi tên béo kia bị đánh bay liền gào gú kêu gọi

Đám người hạ nhân thấy vậy cũng không nhịn được mà xông lên đánh đập Vương Tu một trận

“A... đáng chết, ta lại quên mình hiện nay không có tu vi, vẫn là quên lời căn dặn của Ma Thần, chạy trước lại tính a!” Vương Tu ôm cái mặt xưng vù, chen lấn cực khổ lắm mới thoát khỏi đám này hạ nhân đánh đập

“Hô hô!” đi đến một bờ hồ, trước bầu trời hoàng hôn Vương Tu mệt mõi cấm đầu vào một cái lầu các rồi ngã ra nghỉ mệt, hai tay không ngừng xoa xoa mình gương mặt bị phù đau

Lúc này một cái thiếu nữ khoảng mười ba tuổi, dáng người xinh đẹp lại mảnh mai chính là đang đi đến đây lầu các, phía sau là một cái khả ái tỳ nữ mang theo cây đàn cầm

“Ta nghe nói biểu ca bị thương nặng, muốn đi qua xem, không nghĩ biểu ca lại vẫn còn sinh long hoạt hổ như thế!” thiếu nữ mỉm cười nhìn xuống Vương Tu

“Đây là ai?” Vương Tu vô thức nói một câu, xong liền tự trách mình ngu, nói như thế chẳng phải tự nhận mình là gian tế

“Tên Lâm Vũ nhà ngươi bị đánh đến ngốc rồi sau, ngay cả Như Nguyệt tiểu thư nhà ta ngươi cũng quên, uổng công tiểu thư ta khổ cực đoạn đường dài đến đây tìm ngươi” Giang Hoa Hoa nhăn mặt nói

“Hoa Hoa không được vô lễ” Từ Như Nguyệt nhíu mài rồi cóc đầu Hoa Hoa một cái khiến nàng kêu trời gọi đất

“Là nàng ta, đây là con gái của tam di Lâm Vũ, Lâm Sang Sang con gái, Từ Như Nguyệt, nàng ta ở Từ gia, nhưng vẫn thường xuyên đến đây thăm hỏi, mục đích chính là đến tìm Lâm Vũ trò chuyện” Vương Tu nhanh chống nhớ ra trong nhật ký Lâm Vũ chính là có hảo cảm với người này, chính là nàng ta thường xuyên bảo vệ hắn, nhưng là Lâm Vũ nào có thể cả đời bám váy đàn bà, nên hắn vẫn là khó thoát bị bắt nạt khi Từ Như Nguyệt rời đi

“Ha ha... Từ muội muội, là ta bị đánh đến hoa mắt mà thôi, để ta rời đi vậy!” Vương Tu xoay xoay người liền đứng lên muốn rời đi

“Biểu ca nếu ngươi không sao thì tốt, ở lại đây một chút có thể sao?” Từ Liên Hoa nhanh chống kéo lại Vương Tu

“Ở lại?” Vương Tu khó hiểu

“Đúng vậy, ta vẫn còn nhờ ngươi bình phẩm một chút cầm nghệ đây!” Từ Như Nguyệt ngồi xuống rồi nói

“Đánh giá cầm nghệ” Vương Tu ngây ngốc

“Lâm Vũ ta nói con người của ngươi có kỳ lạ sao, rõ là trước ngươi hứa với tiểu thư nhà ta, sẽ giúp nàng đánh giá cầm nghệ bất cứ lúc nào, nay lại lãng tránh là sao?” Giang Hoa Hoa vẫn không nhịn được mà nhe răng nói. Ngôn Tình Cổ Đại