Tam Thiên Hải Đảo dưới lòng đại dương, lấy Sáng Thế Lôi Đình Thụ làm trung tâm, Côn Bằng thu nhỏ còn ba trượng phiêu nhiên cưỡi một dòng nước nhỏ bơi lội xung quanh, Bích Trì Giao bé nhỏ chính là nằm ngủ thiếp bên trên dòng nước nhỏ một cách yên bình mà không bị dòng nước làm cho ảnh hưởng, hơn nữa còn mềm mại và ấm áp như chăn bông
Mai Tâm Nguyệt ngồi bên trên một xích đu bằng rêu tảo như dây leo kết thành, hai tay cầm óc biển Bích Lam Tinh khẽ thổi từng nhịp khó nghe, dần dần về sau là sự linh hoạt rồi đến dịu dàng êm ái, là dần dần quen thuộc đến có thể dùng Bích Lam Tinh điều khiển biển cả năng lực, là hòa cùng tự nhiên những âm điệu dập dìu lại có lúc cao trào sóng vỗ
Khoảng cách từ xa nhìn đến chỉ thấy đó chính là sự cô đơn, nhưng nàng lại thỏa mãn mà tự hạnh phúc trong tâm, nụ cười rạng rỡ khi đạt được thành tựu khiến nàng càng trở nên xinh đẹp, dầu rằng không thấy được ngoại hình, nhưng tâm hồn trong sáng như thế mấy ai có thể so sánh
Nhận được âm thanh của nàng, đại dương hội tụ vô số sinh vật biển, bắt đầu hội những sinh vật biển bình thường, cho đến bên ngoài cung điện đã bao phủ như bức tường dày
Vạn trượng kỳ lạ Tôm càng màu trắng như một băng tượng lam sắc
Cua màu đen nhưng lớp vỏ lại mềm mại, thân thể không như thường mà lại tròn ú
Là ốc biển lại như mặt trời thiêu đốt, đi đến đâu nước biển lạnh giá sôi ùng ục đến đó, đặc tính lại thích ăn tại nơi núi lửa dung nham, nay cũng dùng vô số xúc tua chân đi đến
Loáng thoáng có thể thấy những vô số dòng tộc Cá Voi, Cá Heo, Cá Mập to như chiến thuyền
Hay những loài cá như rắn màu đỏ, dài vạn trượng với hàm răng sắc nhọn, nhưng đôi mắt lại bé tí, thân thể phát ra hào quang từ những bộ xương liền có thể thấy xương cốt bọn chúng nhỏ so với kích thước, cấu tạo vô cùng đơn giản
Và những loài hình dạng kỳ lạ như một lòng đèn màu đen cũng dồn dập kéo đến
Hay những sinh vật mềm mại như những vũ công dập dìu
Loài như ma quỷ bộ dạng có sắc mặt vô cùng dữ tợn phát ra bạch sắc tinh quang che phủ một phương
Sinh vật to tròn như nhung lụa, bọt biển, cầu gai, xập xệ như con đỉa khổng lồ, ba mắt loài cá lớn, sinh vật như cầu, như tê giác, như vịt, có cá thể gần như vô hình chỉ thấy đôi mắt và nội tạng, vạn vạn loài kỳ lạ từng chút một tứ phương hội tụ, có thể thấy dưới đáy biển này đã bao phủ hơn ngàn vạn sinh vật
Nếu tại không trung là cường giả che trời, thì hình ảnh này có thế sống động đến nghịch lý, tầng tầng lớp lớp che phủ nhưng lại phát sáng đại dương tăm tối, lớp trên thu nhận ánh sáng truyền đến lớp dưới, trước truyền phía sau, như lân giáp, những đôi mắt, những bộ xương hay vỏ óc, cũng như xúc tua của vô số sinh vật và rạng san hô, rêu tảo, hạt bụi nhỏ hội cộng hưởng ánh sáng, tại đến bao phủ phát sáng nơi đây cung điện thêm phần nguy nga
Vương Tôn lúc này nắm ngủ cũng bị đánh thức, hẳn nghiên cơ thể nhìn đến thế giới này bằng giác quan kỳ lạ, có thể trực tiếp xuyên qua hòn đảo, thấy những nơi mà hẳn cần muốn thấy, sau đó ngẩn ra nhìn Mai Tâm Nguyệt vẫn còn hăng say lim dim đôi mắt thổi óc biển Bích Lam Tinh nhạc cụ mà không biết đại dương đã hội tụ đến nghe nàng âm nhạc
Phía bên kia vô tận hải lý, tiểu đệ tử không đến mười hai của Dược Thần ánh mắt sâu sắc nhìn đến Vương Tôn, lại chạy đến hỏi Dược Thần: "Sư tôn, hòn đá muốn thành ngọc thì phải mài, Vương đại nhân hắn nằm ngủ như thế thì bao giờ hòn đá trên lưng mới thành ngọc?"
Dược Thần xoa đầu đệ tử, lại tìm hòn đá ngồi xuống rồi khẽ nói: "Tiểu Minh, Vương đại nhân hắn không phải là con có thể nghị luận!"
Tiểu Minh suy tư, lại không phục: "Sư tôn, chẳng phải người nói, con người là bình đẳng, không phân biệt thứ cấp hay sao, còn có, ngài từng dạy ta rằng, con người phải từng giây từng phút mà cố gắng, ắt đá cũng thành ngọc,
Vương đại nhân hẳn đây chẳng phải là đang lười biển, muốn lợi dụng chúng ta giúp hẳn xây dựng Mộng Lai Quốc?"
Dược Thần nghe vậy cũng không tức giận, mà từ tốn nói: "Tiểu Minh, con người là bình đẳng, nhưng ta không thể phủ nhận sự hiện diện của cơ thể hội những tế bào, nó cũng là sinh mệnh, ta không thể vì dục vọng bản thân lại nô dịch nó đến sức cùng lực kiệt, giống như mãi tìm ngọc mà hoại thân thể thành đá, đây cũng là một người ích kỷ, nên việc dừng lại nghỉ ngơi cũng là một việc rèn luyện, nhưng là tại luyện tâm, Vương đại nhân hắn nhìn như bất động, lại hội đang chữa trị mình từng tế bào, chăm sóc cả một vũ trụ bao la, Tiểu Minh, đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác, đây không phải quân tử!"
Tiểu Minh gật gù lại cung kính: "Sư tôn dạy phải, chỉ là đệ tử không rõ, nếu như ta xem cơ thể cũng quan trọng, vậy những người lao tâm lao lực mà chết, vì thương sinh mà ngã xuống, đây là đúng hay sai?"
Dược Thần lúc này chậm rãi nói: "Nếu về gốc độ bình thường, con người dùng số lượng tổng thể sức mạnh định nghĩa đúng và sai, tại hại vạn dân mà cứu lấy tỷ dân, đây là đúng!"
Tiểu Minh suy tư, lại chắp tay hỏi: "Sư tôn, cái gọi là sai thì thế nào?"
Dược Thần cười nói: "Vì một quốc gia, thiêu đốt một ngôi làng nhỏ, vì cứu người mà hại mình chết, Tiểu Minh, thế giới này có mặt trái của nó, cái con thấy là thấy họ vì liều mạng mà vì quốc gia bảo vệ, nhưng phía sau họ chết không phải ít người, nên nói, đúng và sai tất cả cũng chỉ là sự biện minh cho dục vọng, là sự ích kỷ thước đo mà thôi, tất cả cũng chỉ là giả tạo!"
Tiểu Minh suy tư, lại ,chắp tay hỏi: "Sư tôn, vì bảo vệ non sông, bảo vệ người thân, lẽ nào cũng là giả tạo?"
Dược Thần mỉm cười nói: "Tiểu Minh, giả tạo cũng là chân thật, vốn dĩ nó là của nhau, đúng cũng là sai, bảo vệ người thần là đúng, bảo vệ người thần cũng là sai, khi con muốn định nghĩa đó là đúng thì nó đúng, khi con muốn định nghĩa nó là sai thì nó sai, tại tâm con là người rõ nhất, nếu như một ngày có người nói với con rằng, ngươi đã chết, nếu con đồng ý việc đó là đúng vậy thì con đã chết, nếu con nói mình chưa chết thì con chính là còn sống, tại tâm không vững, sinh tử cũng chỉ là nhất niệm, Tiểu Minh, bảo vệ người thân là vì Yêu, giết kẻ thù vì Hận, nếu một ngày con có thể thấu rõ Yêu và Hận, Sinh và Tử tại nhất niệm khởi, nhất niệm diệt, thì mọi thứ cũng chỉ là sự giả tạo, giả tạo ở đây không phải là sự lừa dối, mà nó là cái ẩn giấu phía sau của sự thật, khi đó thể giới quan con sẽ mở ra, lúc đó con sẽ thấy được bản thân mình, nên làm và không nên làm, Yêu và Hận tại con quyết định!"
Tiều Minh chấn động mà thì thầm: "Sự giả tạo là thứ ẩn giấu của sự thật, sư tôn, lẽ nào người nói, thiên địa này chúng ta đang thấy là giả tạo, cái sự thật chính là đang ẩn mình bên trong?"
Dược Thần tán dương nói: "Đúng cũng không đúng, tại ẩn mình cũng là đang phô bày, tại không thấy cũng là cái đã thấy, giống như bản thân mình đang tồn tại mà không rõ mình đang tồn tại, tại mình là viên ngọc quý lại không biết mình là hòn ngọc quý, tại theo đuổi sự giả tạo mà đánh mất sự thật, đánh mất bản thân!"
Tiểu Minh suy tư, lại cung kính nói: "'Sư tôn, là đệ tử tầm nhìn hạn hẹp!"
Dược Thần mỉm cười: "Nhìn xa đến vạn dặm, Tiểu Minh, sao con lại nói mình tầm nhìn hạn hẹp!"
Tiểu Minh gãi đầu cười ngượng ngùng: "Sư tôn, ngài đã rõ lại còn trêu chọc đệ tử!"
Dược Thần cười rộ lên: "'Ha ha... Tiểu Minh, sư tôn muốn nghe ngươi nói cách nhìn của bản thần!"
Tiểu Minh cung kính chắp tay: "Chính là... Nhìn xa vạn dặm thì sao chứ, bước đến đỉnh cao thì sao chứ, tại không thể nhìn được bản thân mình ở đầu thì cũng như thường nhân, là đệ tử trách lầm Vương đại nhân!"
Nói rồi, Tiểu Minh liền khẩu đầu cung kính với Vương Tồn
Dược Thần hài lòng gật đầu
Tiểu Minh lúc này đây nhìn đến các vị huynh đệ đang bận rộn, lại chắp tay hỏi Dược Thần: "Sư tôn, tại sao đạo lý như thế này ngày thường ngày không giảng cho chúng đệ tử, mà chỉ giảng những thứ cơ bản trong sách vở?"
Dược Thần đứng lên nhìn xa xăm đại dương, lại nói: "Đạo giống như biển cả, mênh mồng lại gần gũi, là chạm được lại không thể cảm nhận, nó chỉ đến khi ta tò mò, nó chỉ đến khi cơ duyên hội đẩy đủ, không thể cưỡng cầu, lại không thể nắm bắt, cái trong sách giảng dạy cũng là đạo, nếu thông tuệ thì nó cũng vô biên không kém đại dương, nếu không thông tuệ, nó cũng là một quyền sách, Tiểu Minh, con người rất kỳ lạ, khi người dụng tâm muốn nghe, giống như con hôm nay chịu lắng nghe ta nói, ta có thể giảng ngày đêm cũng không hết, cũng giống như mênh mông đại dương, có nói cũng không hết, nhưng nếu người không dụng tâm để nghe, ta có giảng thì nó cũng có hạn, không thể đi quá xa, cũng giống như một quyển sách chỉ dừng lại một quyền sách, đại dương cũng chỉ là hai từ đại dương để hình dung!"
Tiểu Minh rùng mình nhìn đại dương mà run rẩy nói: "'Sư tôn, đệ tử... đã thấy đại dương!"
Dược Thần xoay người rời đi để cho Tiểu Minh ngộ đạo, lại vui mừng cười nói: "Một trang sách không chữ nếu dụng tâm muốn đọc, thì đọc cả đời cũng không hết, đạo, chính là dụng tâm để thấu, nhưng nếu không dụng tâm, dù có chạy đến tiên giới, thần giới, vô thượng đỉnh cao thế giới thì nó cũng chỉ là thế giới tầm thường, mãi mãi không bao giờ thấy được đại đạo thực sự, nên nói, thần với thánh, cũng chỉ là cách gọi!"
Lúc này đây thân thể Dược Thần hóa thành vô số hạt lục sắc năng lượng to sáng tinh quang, sau đó lại hội tụ lại cơ thể, chỉ thấy lão thoáng sắc mặt trở nên hồng hào, thần sắc trở nên dị thường tiên phong đạo cốt, đôi mắt lại trong suốt nhưng lại chứa đựng vô tận thế giới bên trong
Đây là quá trình đắc đạo, nhưng bản chất chỉ là sự tiến hóá từ dạng này sang dạng khác, và chỉ có một thực thể cùng cấp độ mới có thể xem thấu được người đồng cấp độ
Giống như trước đây Dược Thần nhìn Vương Tôn chỉ là Vương Tôn, nhưng lúc ánh mắt lão nhìn đến, Vương Tôn lại chính là tập hợp của thất thải tinh quang hội tụ, hơn nữa nguồn năng lượng khí tức đó đã bao trùm cả Huyền Linh Giới, và hướng đến xa xăm tinh không gấp hai lần Huyền Linh Giới kích thước mới dừng lại
Dược Thần khẽ giật mình lại mỉm cười nói: "Nếu nói Huyền Linh Giới là nhất tinh, vậy thì Vương Tôn đã đạt đến tam tinh lực lượng, bằng ba lần thế giới này tổng thể sức mạnh, xem ra hắn đã có thể phi thăng nhưng lại không muốn phi thăng!"
Lại nhìn bản thân khí tức, Dược Thần chỉ thấy vượt mình vượt qua Huyền Linh Giới này gấp đôi nguồn năng lượng: "Vậy thì ta thực lực đã đạt được nhị tinh, kém tiểu tử Vương Tôn một cấp độ, chỉ là một cấp độ này là cách biệt một trời một vực, ha ha..."