"Anh Thiên Hủ, Y Nặc! Hai người ăn trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lúc!" Lúc này, Giang Quân Lâm cười một tiếng rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Nhưng vừa mới đi vào nhà vệ sinh, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tư Đồ Hạo, hạ giọng nói:
"Đường chủ Tư Đồ, hôm qua tôi nhờ ông giải quyết Lâm Phong, ông đã phái người chưa?”
"Tôi đã nói với Vân Tam Thủy rồi!"
"Vân Tam Thủy? Là võ giả trung kỳ Huyền Cảnh của Đệ Nhị Đường Khẩu ông đó sao?"
"Đúng thế! Mặc dù Vân Tam Thủy là trung kỳ Huyền Cảnh, nhưng cho dù đối đầu với cường giả hậu kỳ Huyền Cảnh thì cũng có sức để đấu một trận, thực lực tên Lâm Phong đó khoảng chừng đang ở sơ kỳ Huyền Cảnh, hoàn toàn có thể dễ
dàng kiểm soát!"
"Tốt lắm! Với cả, tôi đã thay đổi ý định rồi! Tôi muốn Lâm Phong không sống qua được đêm nay, tôi muốn nó chết ngay bây giờ!" "Được"
Sau khi cúp máy, Giang Quân Lâm đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, anh ta không khỏi khẽ bật tiếng cười khẩy:
"Lâm Phong, tôi vốn muốn cho cậu sống thêm mấy ngày, là do cậu tự chuốc lấy đấy!"
"Một tên rác rưởi mà cũng dám đấu với tôi à?"
Bên kia.
Sau khi Lâm Phong gửi tin nhắn cho Trần Y Nặc xong thì rời khỏi khách sạn, đi chậm rãi về phía nhà mình.
Cũng không đi được bao xa.
Anh đã phát hiện ra trên con phố vốn dĩ đông đúc người qua lại bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lâm Phong nhíu mày, anh quay đầu lại nhìn đằng sau.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đen đang từ từ đi về phía mình.
Mặc dù người đàn ông trung niên đã cố gắng áp chế hơi thở trong người lại, nhưng anh vừa liếc mắt cái là đã nhận ra thực lực của đối phương.
Lại là một vị võ giả trung kỳ Huyền Cảnh! Ởgiữa đời thường này thì đây chắc chắn được coi là một bậc cao thủ rất lợi hại!
Người này chính là Vân Tam Thủy! Rất nhanh. Vân Tam Thủy đã đi tới nơi cách trước mặt Lâm Phong chẳng quá một mét.
Gương mặt ông ta lạnh lùng, đôi mắt như ngọn đuốc cứ bình tĩnh nhìn Lâm Phong như thế, nói với giọng điệu hứng thú:
"Hản là mày đã sợ đến choáng váng chứ gì? Thấy tao đến rồi sao còn không bỏ chạy đi?"
"Tại sao tôi lại phải bỏ chạy?"
Lâm Phong hỏi.
"Vì mày đã đắc tội rất nhiều người! Có người bảo tao tới đây gϊếŧ mày." Vân Tam Thủy lạnh lùng nói.
"Vậy ai phái ông tới? Là Tam Khẩu Đường hay nhà họ Giang?"
Lâm Phong hỏi.
Vân Tam Thủy nghe vậy thì đôi mắt hơi nheo lại.
'Tâm tính thằng nhóc này cũng không tầm thường!
Đối mặt với ông ta mà vẫn có thể giữ sự bình tĩnh, rất đáng khen! "Mày hỏi nhiều quá rồi đó! Những chuyện này tốt nhất là mày cứ giữ lại xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương đi."
Vân Tam Thủy cười gắn một tiếng, rồi lập tức duỗi bàn tay to lớn ra chộp lấy cổ Lâm Phong.
Lâm Phong hơi nghiêng đầu dễ dàng né tránh đòn tấn công đó, sau đó anh nói:
"Thực lực của ông quá yếu, tốc độ quá chậm!”
"Nói đi, là ai phái ông tới, tôi có thể cân nhắc giữ lại toàn thân cho ông."
"Mày cũng biết giả vờ ngầu đấy! Tao tặng cho mày một câu giống như thế, trong mắt tao, mày cũng chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi! Đừng tưởng mình ghê gớm!"