Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 120



Lâm Phong vung mạnh tay vào một võ giả Hoàng Cảnh đang cười sôi nổi nhất, linh khí lập tức phun ra.

“Vù-.”

Võ giả Huyền Cảnh còn chưa kịp phản ứng, cả một người hóa thành một khối tro bụi.

Sau đó, một cơn gió ào ào thổi từ ngoài cửa sổ tới, tro xương bay thẳng vào. mặt những võ giả bên cạnh.

“Hức...” Thời khắc này, không gian bỗng chốc trở nên yên ắng.

Nụ cười trên mặt mọi người trở nên cực kỳ cứng đờ, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

“Sao vậy? Sao mấy người không cười nữa? Cười tiếp đi, tôi chính là thích nhìn mấy người cười đấy.”

Trên mặt Lâm Phọng lộ ra nụ cười.

Nhưng nụ cười lúc này của Lâm Phong, lại rơi vào những ánh mắt của những người khác trong cuộc, không nghỉ ngờ gì nữa chính là ma quỷ!

Không! Thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ! Đây là thủ đoạn gì vậy?
Vung tay một cái mà đã khiến cho thân thể của một cao thủ Hoàng Cảnh tự bốc cháy?

“Thế nào? Tôi không lừa các người đúng không?”

Lâm Phong nói xong thì lại giơ tay lên.

“Vù~"

Lần này, là một cao thủ đỉnh phong Hoàng Cảnh trở thành tro bụi.

Thấy vậy, đồng tử của cả đám người co lại, không khỏi lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nhìn Lâm Phong.

“Chẳng trách cậu rõ ràng không phải là một võ giả, nhưng lại dám hống hách như vậy! thì ra là cao nhân bàng môn tà đạo!”

Lúc này, Đàm Thiên Hồng thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói.

Thiên hạ rộng lớn, ngoại trừ những võ giả cổ xưa được lưu truyền ra, tất nhiên cũng có một vài kỳ nhân dị sĩ!

Thứ mà những kỳ nhân dị sĩ này tu luyện chính là pháp thuật bàng môn tà đạo, kỳ môn độn giáp.

Như toán thuật, cổ thuật, vu thuật, trận pháp, phù thuật, lời nguyền, v.v.....
Theo ông thấy, bằng cách nào đó có thể khiến một vị võ giả tự bốc cháy, rất có khả năng chính là cao nhân về vu thuật hoặc cổ thuật!

Những cao nhân này thông qua thủ đoạn nào đó mà người khác không biết, vượt xa lẽ thường, từ đó đạt được hiệu quả rất đáng kinh ngạc.

Có điều những kiểu đường ngang ngõ tắt này, đối với những võ giả thực sự cường đại mà nói lại vô dụng!

Nội lực của võ giả đỉnh cao giống như biển cả, khí huyết dồi dào, không phải những pháp thuật tà đạo bình thường có thể tổn thương được.

Nghe thấy lời của Đàm Thiên Hồng nói, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Sợ hãi là vì chưa biết, còn một khi đã biết được nguyên lý rồi, tất nhiên cũng sẽ không còn sợ hãi tới vậy nữa!

“Mọi người vận chuyển tâm pháp, giữ lấy nguyên thần! Hắn tất nhiên sẽ không chớp được cơ hội đâu!”
Vẻ mặt Đàm Thiên Hồng bình tĩnh lại. “Đại đường chủ sáng suốt!” “Đại đường chủ sáng suốt!”

Mọi người mỉm cười đồng thanh trả lời, vận chuyển nội lực, một làn khí tức. võ đạo mơ hồ lập tức tràn ra bao phủ lấy bề mặt cơ thể, rất có sức uy hϊếp!

Nhìn đám tay sai ấu trĩ này mà trong lòng Lâm Phong lại có chút trầm tư! Bây giờ bên cạnh anh cho có một tên tay sai là Huyết Thủ Nhân Đồ.

Thay vì tiêu diệt Tam Khẩu Đường, chỉ bằng thu nhận những người này làm thuộc hạ, không biết chừng sau này còn có chỗ dùng tới.

Dù sao thì, Tam Khẩu Đường cũng chỉ có Tư Đồ Hạo đắc tội với anh, còn những người khác không có thù oán gì với anh cả!

“Nói, cậu rốt cuộc là ai? Tư Đồ Hạo bây giờ đang ở đâu?” Lúc này, Đàm Thiên Hồng lạnh lùng nói.

“Cậu em đẹp trai, cậu nhanh chóng nói thật đi, đừng đùa mấy thứ không thực tế này nữa! Nêu không tỷ tỷ sẽ không nương tay đâu đấy!”

Chu Vân Mai cũng duyên dáng nói. Lâm Phong nghe xong lời này, thân thể lập tức biến mất tại chỗ.

Một khắc sau, anh xuất hiện trước mặt hai người, vươn tay ra dễ dàng bóp lấy cổ của hai người rồi nhấc bổng lên.

“Nói rồi mà các người lại không tin, làm rồi mà cá người lại rất giỏi suy diễn! Các người thế này đúng là khiến tôi rất khó xử!”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.