“Giúp cô một chút? Đây là thái độ cầu xin người khác giúp đỡ của cô sao?” Khóe miệng Tân Phong hơi nhếch lên.
“Anh... Anh muốn thế nào?"
Lâm Vân Dao hỏi lí nhí.
“Tôi không muốn thế nào cả! Cứ chờ thằng anh trai ngạo mạn kia của cô đến trước rồi nói sau!”
“Để tôi xem xem anh ta còn có thể kiêu ngạo như ngày hôm qua không!” Tân Phong thản nhiên nói.
Nghe được lời này, Lâm Vân Dao gần như có thể khẳng định chuyện hôm nay là do chính Tân Phong chỉ đạo!
Nhưng mà cô ấy không chỉ mắc mưu, còn làm hỏng xe của người khác, khiến cô ấy đã trực tiếp mất đi quyền đối thoại ngang hàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ấy hối hận không thôi.
Bản thân chỉ là một con nhóc nghèo khó sinh ra trong một gia đình bình thường, vì sao phải kích động như vậy?
Vì sao phải đắc tội với cậu ấm nhà giàu kiểu này? Nếu lúc ấy bản thân có thể nhịn một chút, có lẽ sẽ không tạo thành cục diện như hiện tại nhỉ?
“Cô qua đây trước đi.”
Đúng lúc ấy, Tân Phong ngoắc ngoắc ngón tay trêu tức Lâm Vân Dao. Lâm Vân Dao hoảng hốt lắc đầu, không muốn qua đó.
Ai biết Tân Phong sẽ làm gì mình chứ?
“Em giở quẻ cái gì đấy? Em không nghe thấy cậu Tân gọi em à?” Giáo viên phụ đạo Trần Lộ lạnh lùng uy hϊếp.
Lâm Vân Dao nhìn lướt qua giáo viên phụ đạo, đôi mắt trong veo tích tụ đây nước mắt.
Trong lòng lập tức hiểu ra tất cả!
Hóa ra giáo viên phụ đạo có quan hệ với Tân Phong, trách nào trước đó chị Lộ luôn ôn bòa, bây giờ lại lạnh lùng như thế.
“Cậu Tần bảo mày qua, mày còn không ngoan ngoãn qua đó? Hay là mày muốn chết hả? Tao nói cho mày biết, ở thành phố Kim Lăng này, cậu Tần có vô số biện pháp đùa chết mày đấy!” Chương Khâu lạnh lùng hừ một tiếng.
Nói xong, cậu ta nhanh chân bước tới, trực tiếp túm tóc Lý Tiểu Khả, đẩy mạnh ra đất, sau đó nhe răng cười nói: “Hai con điếm thối tha còn giả vờ ngây thơ à? Cười chết tao rồi!”
Lý Tiểu Khả ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, đau đớn vì da đầu bị kéo căng khiến nước mắt rơi đầy trên mặt cô ấy.
Lâm Vân Dao nắm chặt lá bùa trong tay, hình như đang do dự điều gì đó. Đúng lúc ấy.
Đám người vây xem bị người ta tách ra từ bên ngoài.
Lâm Phong mau chóng đến gần.
Trên thực tế, tốc độ của anh đã rất nhanh rồi.
Quãng đường từ ngoại thành đến nội thành khoảng bốn năm mươi cây số, anh cũng chỉ mất thời gian vài phút mà thôi.
Lâm Phong tới hiện trường, đầu tiên là quan sát một chút.
Sau khi nhìn thấy em gái đang ấm ức chảy nước mắt trước mặt, và Lý Tiểu Khả đang ngồi dưới đất lặng lẽ rơi lệ, sắc mặt anh lập tức trở nên âm trầm. 'Trông thấy Lâm Phong đã đến, khóe miệng Tân Phong khẽ nhếch lên, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Trần Lộ.
Trần Lộ lập tức hiểu ý, bước đến đón tiếp, vẻ mặt kiêu ngạo nói: