Mấy nhân vật quan trọng, bao gồm đệ nhất đường chủ Đàm Thiên Hồng và đệ tam đường chủ Chu Vân Mai đang ngồi vây quanh.
"Đại ca, bên phía cậu Lâm nói sao?” Chu Vân Mai hỏi.
"Lát nữa sẽ tới!"
Ánh mắt Đàm Thiên Hồng hơi lay động.
Tối hôm qua, sau khi bị Lâm Phong đánh bại, ông ta đã đi tìm cao thủ danh y Tái Hoa Đà khám qua tình hình cơ thể mình.
Kết quả, ông ta biết được quả đúng là trong mạch máu của mình có một luồng năng lượng thần bí quấn lấy!
Hơn nữa nguồn năng lượng này lại đang chưa hoạt động, một khi bị kích hoạt thì ông ta sẽ lập tức hộc máu mà chết.
Sau đó, ông ta đã nhờ Tái Hoa Đà giải quyết giúp mình!
Nhưng lại không ngờ rằng ngay cả một bậc cao nhân y đạo như Tái Hoa Đà cũng không có cách chữa!
Điều này khiến ông ta càng kính sợ Lâm Phong hơn! Khi biết rằng cấp dưới của mình đã điều tra ra thông tin về đạn linh bạo, ông ta lập tức báo cho Lâm Phong!
"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta khuất phục trước cậu ta thật sao?”
"Nếu cậu ta coi chúng ta là con người thì còn đỡ! Nhưng trong mắt cậu ta, chúng ta chỉ là đám chó săn thôi! Thế này thật sự là sỉ nhục chúng ta mà!”
Một vị võ giả sơ kỳ Địa Cảnh có hơi không cam lòng nói.
"Nhân cách quan trọng hay cái mạng quan trọng? Nếu mày muốn chết thì đợi lát nữa cậu ta tới, mày có thể đề cập với cậu ta ý kiến của mày!"
Đàm Thiên Hồng cười khẩy một tiếng. Võ giả sơ kỳ Địa Cảnh nghe vậy thì cười gượng, không dám bi bô nữa!
Bây giờ toàn bộ Tam Khẩu Đường, có ai mà không sợ Lâm Phong như sợ một tên đại sát thần?
Tỏ ra bất mãn trước mặt Lâm Phong thì đúng là muốn chết rồi! Người kia có hơi không vui, nên không kìm được mà nói linh tinh trước mặt đại ca, nhưng hắn ta cũng không phải tên ngu, cẵn nhăn là được rồi, còn bảo hắn †a đi dâng mạng thì còn lâu!
"Đại ca, chúng ta thật sự không báo tin tức gì cho Huyền Linh Môn sao?"
"Nếu Huyền Linh Môn có thể giúp đỡ được, thì cho dù cậu ta có là Thiên Cảnh em cũng tin là cậu ta sế nhượng bội”
Lúc này, Chu Vân Mai đề nghị một lần nữa.
"Không được! Một khi báo cho Huyền Linh Môn thì có nghĩa là làm mất lòng Lâm Phong! Không có tí lợi ích gì cho chúng ta cả, với lại trước đây tôi đã nói rồi, Huyền Linh Môn cũng chẳng tốt đẹp gì!"
Đàm Thiên Hồng lắc đầu từ chối.
Chu Vân Mai nghe vậy, mặt dù trên mặt thì tỏ ra không đồng tình, nhưng cũng không nói tiếp gì nữa.
Đúng lúc này.
"Cạch..."
Lâm Phong mở cửa đi thẳng vào. Mọi người đều giật nảy mình, vội vàng đứng hết lên. "Ngài Lâm, sao ngài đến nhanh vậy?"
Đàm Thiên Hồng có hơi kinh ngạc.
Thế này cũng nhanh quá đi mất!
Chỉ vừa mới cúp máy chưa đầy hai phút thôi mà! "Đúng lúc tôi ở ngay gần chỗ ông cho nên qua luôn!" Lâm Phong trả lời qua loa một câu.
Sau đó lại thản nhiên nhìn liếc qua Chu Vân Mai.
Chu Vân Mai thấy vậy thì vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng có hơi căng thẳng, không khỏi nghĩ thầm:
Lế nói lời lúc nấy mình nói đã bị Lâm Phong nghe thấy mất rồi! Nếu là vậy thật thì chết chắc rồi!
Trong lúc Chu Vân Mai đang không biết phải làm sao, Lâm Phong lại nhìn đi chỗ khác.