Bọn họ đi qua gây ra động tĩnh lớn trong phòng khách.
Phùng Hải đưa đám người Lâm Phong tới thẳng gian phòng đầu tiên trên tầng hai.
Phòng riêng rộng chừng hơn trăm mét vuông, bày trí đồ xa xỉ, đứng trong này có thể thu hết toàn bộ quang cảnh của phòng đấu giá bên dưới, góc nhìn rất đẹp!
“Đây là phòng riêng chữ Thiên ư?”
Đàm Thiên Hồng nhìn một lượt căn phòng sang trọng này, không nhịn được mà nói.
Tuy rằng ông tat ham gia hội đấu giá nhiều lần rồi nhưng chỉ được ngồi phòng riêng bình thường thôi!
Phòng riêng có tên như thế này, mơ cũng không dám!
Ông ta biết nơi này chỉ có nhân vật siêu cấp lớn mới có tư cách vào.
Ví dụ như cao nhân trên núi, hoặc ví dụ cường giả Thiên Cảnh dưới thế gian.
“Đúng vậy, có ba phòng chữ Thiên, hai phòng khác đã được đặt trước, may còn lại một phòng, nếu không lại khó sắp xếp rồi.”
Phùng Hải mỉm cười.
Đàm Thiên Hồng gật đầu nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Ông ta biết tất cả là nhờ Lâm Phong!
Nếu không với thân phận của Phùng Hải, sẽ không nói chuyện với mình, càng không giải thích!
Trong lòng đột nhiên thấy hơi kiêu ngạo!
Hình như làm chó săn cho cậu chủ Lâm cũng tốt lắm?
Phì!
Đúng là quá hèn!
Đàm Thiên Hồng lắc đầu, vội vàng bỏ suy nghĩ đó.
“Cậu Lâm, hội đấu giá bắt đầu lúc bảy giờ tối, mọi người nghỉ ngơi trước, ăn chút đồ ăn vặt. Tôi còn có chuyện phải làm, không quấy rầy nữa!”
“Bây giờ ông đang ở Thiên Cảnh tầng mấy?” Lâm Phong hỏi.
Đối với vấn đề này, Phùng Hải không nghĩ gì nhiều. Bởi vì ở giới võ đạo, nếu như bạn không chủ động thả khí tức của mình ra, dưới tình huống bình thường, người khác khó mà nhận ra được thực lực của bạn!
“Lão phu bất tài, hiện tại đang Hậu Thiên Cảnh tầng ba!” Phùng Hải trả lời.
“Thiên Cảnh hậu kỳ tầng ba? Không phải vẫn là Thiên Cảnh sao?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.
Phùng Hải nghe thế thì nhìn Lâm Phong với ánh mắt khác thường.
Một người mạnh hơn cả ông ta mà đến kiến thức tầm thường thế này cũng không biết ư?
Suy nghĩ chốc lát, ông ta mới nói:
“Thực ra Thiên Cảnh trong miệng người đời chỉ là khái niệm mơ hồ mà thôi.”