Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 190



Giang Quân Lâm lập tức mở cửa xe nhảy ra đầu tiên.

Trần Thiên Hủ ôm em gái nhảy theo sau.

Ba người cùng nhìn về phía lão già mặc áo đen, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Quá mạnh!

Dùng một tay chặn lại chiếc xe việt dã nặng gần ba tấn đang chạy với tốc độ 200km/h.

Sức mạnh thế này thật đúng là đáng sợ!

Adv

Trần Thiên Hủ tự hỏi, bản thân anh ta cũng có thể làm được, nhưng chắc chắn không thể nào nhẹ bẫng như lão già mặc áo đen này được, thậm chí ông ta còn chẳng thèm cử động tí nào!

"Ông là ai? Sao nửa đêm lại ra đây chặn chúng tôi?"

Giang Quân Lâm u ám hỏi.

"Chàng trai trẻ, tâm địa ác độc thật đó! Còn muốn đâm chết ta nữa!"

Adv

Đôi mắt của lão già mặc áo đen nhìn chằm chằm vào Giang Quân Lâm, dưới ánh trăng mờ ảo, trong đôi mắt tang thương ấy hiện lên một tia sáng ma quái.

"Hiểu lầm rồi, mới nãy tôi đang nhìn điện thoại, không để ý tới ông!"

Giang Quân Lâm cố nặn ra nụ cười trên mặt.

Sức mạnh của lão già mặc đồ đen này sâu không lường được, không thể nào nhìn thấu!

Nếu biết trước lão già này mạnh như thế thì chắc chắn lúc nãy anh ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Tiếc là bây giờ mới nói những điều này thì đã muộn rồi!

"Vừa chơi điện thoại vừa đạp mạnh ga sao? Cũng may mà sức khỏe của lão già ta đây cường tráng, nếu không thì cũng bị cậu đâm cho nhão nhoét rồi."

Lão già áo đen nhẹ nhàng giơ chiếc ô tô lên quẳng ra xa mấy chục mét.

"Ầm!"

Ô tô va vào một tảng đá lớn rồi lập tức nổ tung, ngọn lửa cháy bùng lên.

Nhìn thấy cảnh này.

Cả ba người Giang Quân Lâm, Trần Thiên Hủ, Trần Y Nặc đều hơi biến sắc, trong lòng căng thẳng.

"Tôi có thể xin lỗi ông!"

Giang Quân Lâm cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, vừa cười vừa nói.

"Xin lỗi? Một từ quen thuộc thật đấy!"

"À... Nhớ rồi, lần trước cũng có một người nói như thế với ta, đến giờ cả nhà tên đó đã bị ta giết hết rồi, đến cả hai con chó nuôi trong nhà cũng bị ta đập chết!"

Lão già áo đen nói một câu sâu xa.

Nói xong.

Ông ta sải bước đi tới, chỉ trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Giang Quân Lâm, vươn một bàn tay to ra tóm lấy Giang Quân Lâm.

"Ha ha... Đến đây nào, bé cưng!"

"Ông..."

Con ngươi Giang Quân Lâm hơi co lại, anh ta ra tay tấn công không chút do dự, nhưng lại bị lão già mặc áo đen chặn lại dễ dàng.

"Két!"

Lão già áo đen nhấc Giang Quân Lâm lên.

"Ông... Ông định làm gì?"

Trong lòng Giang Quân Lâm choáng váng!

Anh ta cũng là một cường giả sơ kỳ Địa Cảnh mà, thế nhưng đứng trước lão già này anh ta lại không hề có tí sức đánh trả nào!

Lão già áo đen cũng không trả lời, mà chỉ liếm đầu lưỡi, trông có vẻ hơi ma quái, ông ta duỗi một bàn tay tiều tụy ra lục soát người Giang Quân Lâm.

Cơ thể Giang Quân Lâm mềm nhũn ra.

Lại nhớ đến cái câu "Bé cưng" mà lão già nói khi nãy, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân mình tê dại!

Anh ta lập tức quay đầu lại nhìn về phía Trần Thiên Hủ, lớn tiếng cầu cứu: .


"Anh Thiên Hủ, sức mạnh của lão này sâu không lường được, anh còn không mau ra tay đi!"