Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 234: C234



Con ngươi những người có mặt ở đây đều co rúm lại, trong lòng choáng váng.

Tổng chấp pháp tỉnh Giang Nam?

Đó là một nhân vật t0 lớn cỡ nào, bọn họ còn chẳng dám nghĩ tới!

Những người thế này đã là những người cấp cao tuyệt đối ở nước Đại Hạ rồi, là những nhân vật siêu phàm của các tông môn trên núi kia!

"Ngài tổng chấp pháp đó có tu vi gì?"

Adv

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.

"Hai vị tổng chấp pháp đó đã là tông sư võ đạo, không thua kém gì so với một vài môn chủ của các tông môn!"

Vân Trung Thiên đáp.

Đám người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì im lặng, nhưng đôi bàn tay đang khẽ run lên.

Adv

Tông sư võ đạo, là cảnh giới trên cả Thiên Tiên cảnh!


Chỉ có tông sư võ đạo mới có thể đánh bại Lâm Phong, nếu vậy nghĩa là ít nhất Lâm Phong cũng phải cỡ Tiên Thiên cảnh bậc tám chín!

Một người mới khoảng ba mươi tuổi đã Thiên Tiên cảnh bậc chín, thế này là sao chứ?

Bọn họ không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ!

"Ngài Vân, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

Viên Thiên Cương căng thẳng hỏi.

"Không phải chúng ta có ba ngày sao? Tên thương pháo sư kia trước khi hành động đã gọi hai cuộc điện thoại, thông qua thông tin từ hai cuộc gọi này chúng ta có thể tìm ra tên đứng đằng sau!"

Vân Trung Thiên nói đến đây lại thở dài một hơi:

"Về phần Lâm Phong, lòng dạ tên này rất cứng rắn, nói chuyện thì lạnh lùng, hoàn toàn không coi mạng người ra gì! Sau này các người gặp cậu ta thì tốt nhất là nên cung kính chút, nếu không sẽ mất mạng uổng phí!"

"Với lại, Lâm Phong tuổi còn trẻ mà đã có thực lực cỡ đó, lai lịch của cậu ta thế nào, các người có thể tự nghĩ thử xem."

Nghe Vân Trung Thiên nói vậy, những người có mặt ở đây đều nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng nghĩ sau này gặp Lâm Phong thì nhất định phải nịnh nọt tí.

...

Bên kia.


Sau khi Lâm Phong rời khỏi liên minh võ đạo, cơn giận của anh đã dịu đi nhiều.

Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Y Nặc.

Nhưng đúng lúc này, em gái Tiểu Dao lại gọi điện cho anh.

Vừa bắt máy, giọng nói có hơi gấp gáp của Tiểu Dao đã vang lên.

"Anh... Bây giờ anh đang ở đâu? Có thể mau tới đây được không? Tiểu Khả có chuyện rồi."

"Tiểu Khả bị làm sao?"

Lâm Phong nhíu mày.

"Em gửi địa chỉ cho anh, anh nhanh nhanh tới đây là được!"

Lâm Vân Dao thúc giục.

Lâm Phong cúp máy, trong lòng nghĩ đến việc mình vẫn chưa nói chuyện giữa mình và Y Nặc cho em gái, lần này đi qua cũng tiện thể dẫn em gái về gặp Y Nặc và cháu gái nhỏ thôi!

Thế là, anh vội vã chạy đến địa chỉ em gái gửi cho.

...

Chỉ chốc lát sau.

Lâm Phong đã tới trước một quán ăn Nhị Tử ở gần trường đại học Kim Lăng.

Lúc này đang là khoảng bốn giờ chiều.

Trong quán có vẻ vắng vẻ, chỉ có hai bàn khách.