Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.
Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!
“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.
“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡиɠ ɧϊếp con gái tao, gϊếŧ cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.
“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!” Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, vợ và con gái mày không tệ, dù đã hai mươi năm rồi tao vẫn nhớ hương vị lúc đó! Đúng là khiến tao nhớ mãi không quên, biết trước vậy tao nên nuôi dưỡng con gái mày, từ từ hưởng thụ.”
“Phụt!”
Đôi mắt Diệp Thiên Tâm như muốn nứt ra, lão ta giãy dụa, phun ra một búng máu.