Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 304



Cô bé nhìn hai con hổ Đông Bắc đi tới đi lui bên trong, ánh mắt chấn động.

Lúc xem những con vật khác, cô bé còn có thể nói mấy câu cho không khí sôi nổi, nhưng giờ nhìn thấy hổ, cô bé kinh ngạc thất thần, không biết đang nghĩ gì.

“Không hiểu sao con gái từ bé đã thích hổ!”

“Trước em mang con tới bệnh viện, con bé thường thích khóc thích phá, sợ tiêm. Vì thế em sẽ mua cho con bé vài đồ chơi nhồi bông và tranh con hổ dán tường, con bé sẽ không khóc nữa!” Trần Y Nặc nói xong thì đưa mắt nhìn Lâm Phong: “Anh nói xem có lạ không? Một cô bé lại đi thích mãnh thú như vậy.”

“Đúng là hơi kì lạ.” Lâm Phong trầm tư.

Adv

Lẽ nào thể chất của con gái liên quan đến hổ ư?

Cũng không phải không thể!

Trong sách cổ có ghi chép, trong thời cổ đại có loại thể chất đặc thù, là Ngự Thú thể.
Adv

Người có thể chất như vậy trời sinh nghe hiểu lời động vật nói, gần gũi được với thú, lợi hại nhất là yêu thú cũng rất có thiện ý với những người có thể chất này.

Khi thể chất hoàn toàn được kích hoạt, có người nói có thể dùng máu tươi của mình ra dẫn, gọi thú chiến đấu vì mình.

Thể chất này tuy rằng không bằng linh thể của mình, nhưng cũng là rất lợi hại.

Ngay khi Lâm Phong đang tự hỏi thì một thanh niên áo đen từ xa đi tới.

Thanh niên chừng ba mươi tuổi, cao hơn mét chín, cơ thể cường tráng, khiến người khác có cảm giác mạnh mẽ.

“Đây là hổ Đông Bắc à? Nhìn cũng bình thường… một xẻng của mình đủ giải quyết một con.”

Du khách xung quanh nghe vậy cười giễu cợt.

“Nhóc con, cậu to mồm thì cũng đừng nói ngay trước mặt mọi người như thế chứ? Chỉ bằng cậu cũng muốn một xẻng giải quyết một con hổ Đông Bắc? Nằm mơ à?”
“Cậu cho rằng mình là Võ Tòng à? Nếu hổ bị thả ra rồi có khi cậu là người sợ tè ra quần đầu tiên ấy!”

“Ha ha… đúng là buồn cười.”

Nghe mọi người nói, thanh niên áo đen không thèm để ý nhún vai, thản nhiên nói:

“Một đám phàm phu tục tử sống dưới đáy giếng sao biết người ở trên cao như tôi? Tôi đã nói mình có thể giải quyết một con hổ Đông Bắc bằng một xẻng mà các người không tin thì thôi.”

Mọi người nghe thế rất tức giận nhưng nhìn vẻ thô tráng của thanh niên áo đen, không dám nói thêm gì quá đáng hơn.

Lúc này Tiểu Luyến Luyến đột nhiên ngẩng đầu, tò mò nhìn về phía anh ta, hỏi:

“Chú, chú nói một xẻng của mình có thể giải quyết vấn đề ấm no của con hổ sao?”

Thanh niên áo đen nhíu mày, nếu như người khác nói như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ lập tức cho một cái tát. Nhưng thấy đối phương là một cô bé, anh ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thản nhiên nói:
“Một đứa trẻ thì biết gì.”

“Chú đừng giải thích nhiều, giải thích chính là che giấu, che giấu là sự thật. Chẳng qua cháu nghĩ chú mập như thế, một xẻng mới giải quyết được vấn đề ấm no của hai con hổ Đông Bắc.”

Tiểu Luyến Luyến nói rất đương nhiên.

“Mày…”

Thanh niên áo đen cứng họng, không vui nói:

“Một con nhóc xấu tính như mày, tạo lười tranh cãi với mày. Cha mày là ai? Gọi ra đây nói chuyện với tao! Tao xem cha mày có dám nói thế với tao không?”

“Cha ơi có người tìm!”

Tiểu Luyến Luyến lập tức quay đầu lại, vẻ mặt mong chờ nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong bước ra.

Thực ra chỉ cần liếc nhìn qua anh cũng thấy thanh niên áo đen là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, một Địa Cảnh đỉnh phong đương nhiên là có thể dùng một xẻng gϊếŧ chết hổ Đông Bắc!

Chỉ là con gái đã dùng ánh mắt hi vọng nhìn mình như thế, người làm cha như anh đương nhiên không thể để con gái thất vọng được.