Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 310



“Ầm!”

Nắm đấm Diệp Phàm nện mạnh vào eo của thi lang.

Anh ta biết rằng, các loài chó đều có đầu đồng đuôi sắt nhưng eo đậu phụ, đây chính là một điểm đột phá tuyệt đối!

“Húuuu~”

Thi lang hú lên đau đớn, trong chốc lát bay ra xa mấy chục mét.

Cuối cùng đập mạnh vào vách núi trong vườn thú, tạo ra một lỗ lớn trên vách núi đá hoa cương!

Adv

“Khụ khụ khụ~”

Diệp Phàm nặng nề thở dốc.

Lần này chắc là chết rồi nhỉ?

Chỉ cần có thể gϊếŧ được một con, thì anh ta có thể nghĩ cách gϊếŧ hết tám con còn lại!

Adv

Nhưng giây tiếp theo.

“Gàoooo~”

Con thi lang bị ném vào trong núi kia không ngờ lại nhảy ra ngoài trở lại!

Eo của nó đã bị vặn vẹo biến dạng, nhưng vẫn đững vững y như trước, khí tức gϊếŧ chóc càng trở nên nồng nặc hơn.

“Sao…sao có thể chứ!”
Diệp Phàm như bị sét đánh, sừng sờ tại chỗ!

Anh ta trước giờ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thời khắc này!

Đến cả con át chủ bài của bản thân cũng đã lấy ra, dù chỉ là một con thi lang vẫn không thể gϊếŧ được!

“Gào~”

Chính vào lúc này, một con thi lang đánh lén từ phía sau, cái đầu như thép tinh luyện của nó đập mạnh vào eo của Diệp Phàm.

“Ầm~”

Diệp Phàm không kịp né tránh, trong nháy mắt đã bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, trông vô cùng thê thảm.

“Anh đẹp trai…”

Vương Vũ Tình gắng chịu cơn đau dữ dội ở hai chân và bước qua đó một cách khó khăn.

Cô ta đỡ Diệp Phàm đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp khóc đến đẫm cả nước mắt.

“Anh…anh không sao chứ.”

“Cô có bị ngốc không vậy, một mình ở lại đây làm gì.”

Diệp Phàm lau máu trên khóe miệng, nói.
“Anh đã cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ anh lại chứ!”

Vương Vũ Tình nghẹn ngào nói.

Diệp Phàm đang chuẩn bị trả lời, thì chính vào lúc này, chín con thi lang kia lại xông tới.

Bây giờ chúng cũng không cắn người nữa, mà chúng sẽ dựa vào cơ thể không gì địch nổi này mà đâm vào người thật mạnh….

“Tránh ra!”

Diệp Phàm đẩy mạnh Vương Vũ Tình ra, một mình đối đầu với mấy con thi lang.

“Ầm!”

Diệp Phàm lại bị hất văng ra xa mười mấy mét, cuối cùng va vào bậc thềm thì mới dừng lại.

Lần này, anh ta bị thương nặng hơn, gần như không thể đứng lên nổi.

Vương Vũ Tình chạy ra đỡ anh ta dậy, sắc mặt tái nhợt, vừa lo lắng vừa sợ hãi, nước mắt lưng tròng.

“Lần này xong rồi…sớm biết thế này lẽ ra tôi nên báo cho cha tôi biết!”

Vẻ mặt Diệp Phàm tuyệt vọng.