Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 317



Ngay cả Vân Trung Thiên luôn ngồi im không nói gì bên cạnh cũng chau mày!

"Quả nhiên là cậu ấy! Quả nhiên là cậu ấy! Tôi biết ngay mà, ở trong thành phố Kim Lăng này, người có thể có thực lực mạnh như vậy, ngoài cậu Lâm ra thì còn có thể là ai được chứ?"

Giọng nói kinh ngạc của Vương Nhạc Hiên không ngừng vang lên, rồi lại nói với vẻ mặt sùng bái:

"Tôi vốn cho rằng mình là vô địch ở thành phố Kim Lăng, mãi cho đến ngày nọ cậu Lâm xuất hiện, đã để cho tôi biết, thực ra tôi chỉ là một cái đinh han mà thôi!"

“Cậu Lâm?”

Adv

Diệp Thiên Long nhíu mày.

“Đúng vậy! Chính là Lâm Phong, cậu Lâm! Ông Diệp, hay là ngày mai chúng ta dừng lại đi! Cậu Lâm quá mạnh, hai chúng ta cộng lại cũng không tát nổi cậu ta một cái đâu!”

Vương Nhạc Hiên nói.

Adv

“Minh chủ Vương, đừng ăn nói hồ đồ trước mặt chấp pháp Diệp!”
Vân Trung Thiên bên cạnh trầm giọng mắng.

Vương Nhạc Hiên nghe vậy cười khan một tiếng nhưng cũng không nói gì.

Dù sao thì ông ta đã quyết định ngày mai một khi gặp được Lâm Phong sẽ nịnh nọt anh, tuyết đối không thể trở thành kẻ địch với cậu Lâm được!

Còn về Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long muốn tìm đường chết, ông ta cũng quản không nổi.

“Lâm Phong này, anh ta thực sự mạnh như vậy sao?”

Diệp Thiên Long nghi ngờ hỏi.

Lần này tới thành phố Kim Lăng, ngoại trừ việc phải điều tra chuyện sát thủ nước ngoài ra, còn một chuyện tiện thể phải làm đó chính là giải quyết Lâm Phong này.

“Đúng là rất lợi hại! Nếu không tôi cũng sẽ không báo cáo lên cấp trên!”

Vân Trung Thiên cười khổ.

Lúc này Diệp Phàm cũng mới phản ứng lại, chẳng trách người thanh niên mặc đồ trắng mà mình thấy trước đó có chút quen mắt, thì ra người này chính là Lâm Phong!
Trước khi anh ta tới, đã thấy tấm hình của Lâm Phong gϊếŧ người ở Giang gia, nhưng lại không để ý lắm!

“Cha, nếu như người này chính là Lâm Phong! Con cảm thấy là vẫn không nên đắc tội thì hơn!”

Diệp Phàm cũng khuyên nhủ thêm.

Diệp Thiên Long gật đầu, nói:

“Ngày mai gặp Lâm Phong này, phải xem tình hình cụ thể mới tính được.”

Chính vào lúc này, điện thoại của Diệp Thiên Long reo lên.

Ông ta nhìn thấy người gọi điện tới, lập tức ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nghe máy, cười nói:

“Ngài tổng chấp pháp, gọi cho tôi lúc này có phải muốn hỏi về sự việc ở sở thú Hồng Sam phải không? Đã được giải quyết rồi ạ! Quỷ Anh của tổ chức Thiên Sát đã bị chúng tôi gϊếŧ chết!”

“Bị các ông gϊếŧ ư? Diệp Thiên Long, tôi nói ông đi Kim Lăng giải quyết vấn đề, ông lại giải quyết như vậy đó sao?”
Đầu đây bên kia truyền tới giọng nói lạnh lùng của ngài tổng chấp pháp.

Bởi vì thời điểm này xung quanh rất yên tĩnh, cho nên câu nói này ngay lập tức bị những người trong phòng nghe thấy hết.

Vẻ mặt ba người Vân Trung Thiên, Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm đều có chút thay đổi, họ câm như hến, không biết tại sao ngài tổng chấp pháp lại nổi giận như vậy!

“Ngài tổng chấp pháp. Tôi chưa hiểu ý của ngài lắm?

Diệp Thiên Long dè dặt hỏi.

“Tôi hỏi ông, Quỷ Anh kia tới sở thú Hồng Sam làm gì!? Chẳng lẽ chỉ là vì gϊếŧ mấy bé gái thôi sao?”