Hoa Vân Phi tỉnh táo lại, lau máu tươi bên miệng, rồi lại ghé vào máy tính gõ tiếp. Ngón tay anh ta càng lúc càng chậm, mỗi động tác đều cực kì gian nan.
Thiếu chút nữa thôi, còn một ít nữa thôi!
Trong lòng Hoa Vân Phi gào thét, không cam lòng muốn giơ tay lên, nhưng không thể làm nổi!
Không phải anh ta không nghĩ tới việc nói cho người khác biết thao tác, nhưng rõ ràng rất ít thời gian, không phải ai cũng giống anh ta, có chỉ số thông minh kinh khủng như vậy!
Cuối cùng Hoa Vân Phi xụi lơ trên ghế, thở hổn hển nói:
Adv
“Xin… xin lỗi, bệnh của tôi quá nghiêm trọng, hiện tại cơ thể mất tri giác, không thể làm gì.”
Mọi người ồ lên.
Có người chán nản, có người tức giận nói:
“Mẹ nó, cậu đang làm gì thế! Có muốn chết cũng đừng kéo bọn này theo! Mau đứng lên cho tôi!”
Adv
“Hay lắm! Ban đầu cho bọn tôi hi vọng, giờ lại bảo không làm được gì? Có người như cậu hả?”
“Mau đứng lên!”
Một bác gái nhào tới muốn túm lấy Hoa Vân Phi, nhưng bị Trần Thiên Hủ tát bay ra ngoài.
“Đủ rồi!”
Trần Thiên Hủ lạnh lùng nhìn mọi người, nói: “Còn ai dám nói thêm một câu, tôi sẽ tống đi Tây Thiên luôn! Con mẹ nó mấy người bị sao hả? Người khác nợ gì mấy người à? Hoa viện sĩ cố gắng đến hộc cả máu, các người có quyền gì trách người ta? Các người là một đám súc sinh sao?”
Nghe tới đây, mọi tiếng ầm ĩ đều yên tĩnh lại.
Một đám người vẻ mặt tái nhợt, môi tím bầm, cơ thể run lẩy bẩy.
Sau cơn điên cuồng, chỉ còn lại sự hoảng loạn.
Đối mặt với cái chết, không ai có thể bình thản nổi!
“Còn có ba phút nữa.”
Lúc này đột nhiên có người nói vậy, khiến mọi người đều tuyệt vọng.
“Không, tôi không muốn chết!”
“Hu hu, vì sao lại làm thế với tôi!”
Thậm chí đã có người lấy giấy bút ra viết di thư.
Hoa Vân Phi nhìn thấy vậy, cực kì hổ thẹn.
Nếu như cơ thể anh ta cho phép, đương nhiên sẽ giúp mọi người được sống, nhưng tiếc là…
“Hoa viện sĩ, anh mệt thì nghỉ ngơi đi, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ nghỉ ngơi hẳn hoi cả, cả đời này của anh mệt mỏi quá rồi.” Tiểu Thanh đỏ măt đắp một cái chăn lên người Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh cả đời này của mình!
Thân là người của nhà họ Hoa, một võ đạo thế gia ở thủ đô, vốn được nhận vinh quang vô hạn, nhưng vì trời sinh kinh mạch nhỏ hẹp, không thể tu võ, nên bị gia tộc loại bỏ!
Cha mẹ vì anh ta mà ra đại dương mênh mông tìm Long Huyết Thảo có thể rèn kinh mạch trong truyền thuyết, kết quả gặp tai nạn nên bỏ mình!
Anh ta không cam lòng!
Anh ta muốn nghịch thiên cải mệnh!
Anh ta muốn tìm con đường khác để tu võ!
Để cho những người bị như anh ta cũng có thể tu võ!
Để cho đám người trong gia tộc kia biết, Hoa Vân Phi trước nay chưa từng là kẻ vô dụng!
Nhưng dây thừng bị đứt nơi không chắc chắn, vận xui hay tìm người khốn khổ. .
Khi anh ta nghiên cứu xong một hạng mục được bên trên coi trọng, khi anh ta hăng hái nhất thì lại mắc phải chứng ALS!
Nghĩ lại cũng thấy rất mệt mỏi!