Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 325: C325



Trần Thiên Hủ đè nén kích chấn động trong lòng, vội vàng đi theo.

Mà sau khi mấy người đi không lâu, có bảy võ giả đáng sợ lao từ nơi xa đến.

Cầm đầu là một ông già, mái tóc lấm tấm bạc, khuôn mặt nghiêm nghị, đây chính là một trong hai vị tổng chấp pháp của tỉnh Giang Nam - Long Ngạo Thiên.

Mà phía sau Long Ngạo Thiên có sáu người.

Sau người còn lại là người chấp pháp sáu thành phố ở Giang Nam, Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng xuất hiện ở trong đó!

"Ngài tổng chấp pháp, sao trông cái máy bay này có vẻ không bị hư hại gì nhiều nhỉ?"

Adv

Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn hiện trường, kinh ngạc khó tin nói.

Sau khi bọn họ phát hiện máy bay rơi qua radar định vị đã lập tức chạy tới cứu viện, xem xem có thể cứu được vài người sống sót hay không!

Nhưng không ngờ máy bay vậy mà lại vẫn còn nguyên vẹn!

Đây có phải có nghĩa là tất cả người bên trong đều còn sống không?

Adv

"Lẽ nào trong thời điểm quan trọng, có người khống chế được máy bay, để máy bay bình an đáp xuống chăng?"

Vân Trung Thiên suy đoán nói.


"Năng lực làm việc của hai người quả thật là quá kém! Thay vì chỉ đứng đây đoán mò, thì chẳng phải qua đó nhìn thử một cái là sẽ biết sao?"

Người chấp pháp của thành phố Kinh Hàng - Mã Đông Phong cười mỉa một tiếng.

"Mã Đông Phong, ông có ý gì? Rõ ràng chuyện này có gì đó kỳ quái, ai biết bên trong có mai phục hoặc là bom mà người phong hành đã sắp đặt từ trước hay không chứ?"

Diệp Thiên Long hừ lạnh một tiếng.

"Nhát như cáy! Xứng đáng làm người chấp pháp sao?"

Vẻ mặt Mã Đông Phong kinh thường, sau đó cung kính nói với Long Ngạo Thiên:

"Ngài tổng chấp pháp, để tôi dẫn đầu lên nhìn thử xem!"

"Cẩn thận chút, đề phòng có bẫy!"

Long Ngạo Thiên dặn dò.

"Rõ!"

Người phong hành kia, sẽ làm việc thế nào?

Rất nhanh.

Ông ta đã đi đến trước máy bay, đang chuẩn bị mở khoang ra thì đúng lúc này, một đám hành khách vừa tỉnh táo lại đã nhao nhao vọt ra từ bên trong. Người đàn ông cao to mặc đồ đen xông ra đầu tiên!


"Tại sao các người đều còn sống?"

Mã Đông Phong hơi nheo mắt lại!

"Mẹ! Ông nói chuyện kiểu gì thế? Ước gì chúng tôi đều chết hết à? Chó má!"

Người đàn ông cao to mặc đồ đen mắng.

"Cậu..."

Trong mắt Mã Đông Phong xẹt qua một luồng sát ý, trong đầu ông ta ghi nhớ kỹ khuôn mặt của người mặc áo đen này.

"Cậu cậu cái gì? Đúng là đồ ngu! Có tin ông đây dẫn người đến đánh chết ông không?"

Người đàn ông mặc đồ đen khinh thường nói.

Cả người Mã Đông Phong run lên, hận không thể tát chết người đàn ông trước mặt này!

Nhưng đúng vào lúc này, Long Ngạo Thiên đã đi tới.

"Haha, chúng tôi đến từ quân khu Kim Lăng. Chúng tôi nhận được tin tức máy bay này bị bọn kh ủng bố uy hiếp, sao mọi người lại bình an đáp xuống đây vậy?"

Long Ngạo Thiên mỉm cười hỏi.

Người đàn ông cao to mặc đồ đen nghe vậy thì lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn lại, cung kính nói:

"Hóa ra là người của quân khu! Vừa rồi có thần tiên đã tới cứu chúng tôi!"

"Thần tiên?"

Trong mắt Long Ngạo Thiên xẹt qua vẻ kỳ lạ.

"Không sai, chính là một thần tiên! Thần tiên đó bay ở bên ngoài, đỡ máy bay để cho máy bay bình an đáp xuống! Nếu không... Tất cả chúng tôi đều đã phải chết rồi."