Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 407



Một lão già áo xám với mái tóc bạc phơ bay từ trên trời phía xa xa đến, hạ xuống trước mặt Giang Tịch Vũ.

Lão già áo xám này chính là sư phụ của Giang Tịch Vũ, cũng như là Tam trưởng lão của Huyền Linh Môn, Huyền Đức thượng nhân.

“Học trò ngoan, cuối cùng con cũng đột phá rồi!”

Vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt Huyền Đức thượng nhân.

Khi thấy sư phụ đến, trên gương mặt đẹp tuyệt trần của Giang Tịch Vũ hiện lên vẻ mất tự nhiên.

Adv

“Học trò ngoan, sư phụ giúp con đạt tới Tiên Thiên Cảnh, cũng đến lúc con nên cống hiến khí nguyên âm của mình cho sư phụ rồi, chắc con sẽ không đổi ý đâu nhỉ?”

Huyền Đức thượng nhân mỉm cười.

“Sư phụ nghĩ nhiều quá rồi ạ!”

Nghe vậy, Giang Tịch Ninh lưỡng lự một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý.

Adv

Cô ta biết tuy mình đã Tiên Thiên Cảnh nhưng vẫn chỉ là con kiến hôi khi đứng trước mặt lão già này.
Với lại lúc trước lên núi, lão ta cũng đã nói rõ ràng với cô ta chuyện này. Để có thể mạnh lên, cô ta không coi trọng sự trong sạch của bản thân cho lắm!

“Học trò ngoan! Nào lại đây… Sư sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Huyền Đức thượng nhân mỉm cười, tay phải ôm Giang Tịch Vũ vào lòng, sau đó tay trái vung lên biến ra một tấm màn sáng che chắn cơ thể hai người lại.

Và thế là…

Khoảng nửa tiếng sau.

Màn sáng mới dần dần tiêu tán.

Giang Tịch Vũ vừa mặc quần áo vào vừa đứng dậy, gương mặt đẹp tuyệt trần hồng hào, đồng thời cảm thấy hơi đau.

Còn Huyền Đức thượng nhân lại cởi trần ngồi khoanh chân, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, khiến toàn thân lão ta nóng rực.

Tiên Thiên Cảnh đã tương đương với tu giả Trúc Cơ kỳ!

Khí nguyên âm của một tu giả Trúc Cơ kỳ hiển nhiên là đồ bổ đối với lão ta, có thể giúp lão ta tiến bộ một bậc ở Tông Sư Cảnh võ đạo!
“Phù!”

Huyền Đức thượng nhân chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi dài, nhìn về phía Giang Tịch Vũ, mỉm cười nói:

“Đúng là học trò ngoan của sư phụ, không có sự trợ giúp của con thì không biết khi nào sư phụ mới có thể đạt tới Tông Sư Cảnh võ đạo trung kỳ!”

Giang Tịch Vũ gật đầu, đáp:

“Con muốn xuống núi để báo thù cho người nhà của mình!”

“Đi đi! Con xuống núi rồi có thể liên lạc với người phụ nữ tên là Chu Vân Mai này! Người này là Tam đường chủ của Tam Khẩu Đường, cô ta sẽ giúp con tìm Lâm Phong!”

Huyền Đức thượng nhân đưa cho Giang Tịch Vũ phương thức liên lạc.

“Cảm ơn sư phụ!”

Giang Tịch Vũ khẽ gật đầu, sau đó chạy như bay xuống núi.

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Giang Tịch Vũ, Huyền Đức thượng nhân nhớ lại cảm giác vừa rồi, bèn liếʍ đầu lưỡi, lầm bầm:
“Khí nguyên âm không thể lấy hết trong một lần, còn phải thêm mấy lần nữa mới được!”



Lúc chạng vạng tối.

Lâm Phong và Lưu Năng quay lại thành phố Kim Lăng.

Chuyến đi núi Phổ Đà ở thành phố Kinh Hàng lần này có thể nói là thu hoạch được khá nhiều!

Không chỉ học được Hấp Tinh đại pháp, mà còn nâng tu vi lên đến Nguyên Anh trung kỳ, điều này giúp cho tâm trạng Lâm Phong trở nên rất tốt.

“Được rồi! Đã đến nơi cần đến, chúng ta tạm biệt nhau nhé, sau này có cơ hội sẽ gặp lại!”

Lâm Phong vỗ vai Lưu Năng, cười bảo.

Thật ra kể từ khi ra đời cho đến nay, số người có thể được anh coi trọng không nhiều lắm.