Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 409



"Hết pin? Cậu ta đi thành phố Kinh Hàng từ hôm qua, bây giờ cũng đã là tối ngày hôm sau rồi! Cuối cùng đến giờ vẫn chưa về thì thôi đi, cả điện thoại cũng tắt máy!"

"Anh... anh đừng hơi một tí là oán trách Lâm Phong."

Trần Y Nặc khẽ trách.

"Ôi em gái ơi! Không phải anh trách cậu ta, mà là đôi lúc cậu ta hành xử thật sự quá kém.”

"Cậu ta biết rất rõ hai ngày tới chúng ta sẽ về Vân Xuyên! Nhưng lại không hề để ý đến chuyện này, chạy đông chạy tây suốt cả ngày. Bây giờ còn không liên lạc được…"

Adv

"Em nói xem làm sao mà anh yên tâm gửi gắm em cho người đàn ông như vậy hả?"

Trần Thiên Hủ hạ giọng nói.

Trần Y Nặc nghe vậy bèn cắn mô, yên lặng không đáp.

"Mẹ, bác! Hai người đừng cãi nhau nữa, chắc ba đang trên đường trở về rồi!"

Adv

Tiểu Luyến Luyến khuyên giải.
Trần Thiên Hủ nhìn khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên của Tiểu Luyến Luyến, không nén nổi mà thở dài một hơi, nhưng anh ta cũng không nói gì!

Thực ra, anh ta phát hiện bây giờ tâm lý của mình hơi có vấn đề.

Trước đây khi Lâm Phong không có gì, anh ta không ưa Lâm Phong,

Nhưng bây giờ khi Lâm Phong đã rất mạnh, trong lòng anh ta vẫn hơi khó chịu, luôn cảm thấy Lâm Phong sẽ vứt bỏ em gái mình

Đúng lúc này.

"Đinh đoong."

Chuông cửa ngoài phòng khách bị ai đó nhấn vang.

"Ba, chắc chắn là ba đã về!"

Tiểu Luyến Luyến mừng rỡ nhảy xuống từ trên ghế sô pha, đôi chân nhỏ nhắn chạy đến mở cửa.

Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ liếc nhau một cái, cũng nghĩ rằng Lâm Phong đã về.

Dù sao, bọn họ cũng không quen ai ở thành Kim Lăng. Ngoài Lâm Phong ra thì còn ai được nữa?

"Ba..."

Tiểu Luyến Luyến vừa mở cửa ra đã gọi ba.
Nhưng ngay giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ngẩn ra!

Bởi vì người đứng trước mặt không phải là ba, mà là một ông chú tuổi trung niên.

Phía sau chú trung niên còn có một ông lão nhễ nhại mồ hôi.

Cô bé vẫn nhớ ông lão này, người này từng vào nhà cùng với ba, hình như là Phùng Hải gì đó...

"Các... Các chú tìm ai vậy ạ?"

Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen láy, đặt câu hỏi rất hồn nhiên.

"Tiểu Luyến Luyến, ba cháu..."

Phùng Hải lau mồ hôi trên trán, đang định nói gì đó đã phát hiện gã đàn ông trung niên trước mặt bất chợt bóp cổ Tiểu Luyến Luyến, giơ cô bé lên cao!

"Chú... chú thả cháu ra!"

Mặt Tiểu Luyến Luyến lập tức đỏ bừng lên, chân tay cô bé giãy dụa kịch liệt nhưng chẳng có tác dụng gì.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Trần Thiên Hủ và trần Y Nặc đang ở trong phòng cũng thảng thốt.
"Thả con gái tôi ra!"

Trần Thiên Hủ cũng vội kêu lên:

"Ngang ngược! Thả cháu gái tôi ra!"

Sắc mặt Trần Thiên Hủ lạnh lẽo tận xương tủy, anh ta ngồi xổm xuống, mượn lực lao người tới, tấn công gã đàn ông trung niên để cứu Tiểu Luyến Luyến.

"Trần Thiên Hủ, không thể..."