Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 432



Rõ ràng Chu Vân Mai chính là chó săn của Giang Tịch Vũ!

Bây giờ ngay trước mặt Giang Tịch Vũ, gϊếŧ chết Chu Vân Mai, chẳng khác nào đang đè mặt Giang Tịch Vân xuống đất mà cọ!

Nói không phải điêu, bọn họ thậm chí còn thấy được sương lạnh đang phủ xuống mặt Giang Tịch Vũ rồi!

Lát nữa sẽ có một cuộc đại chiến nổ ra, không biết cậu Lâm có phải đối thủ của cô gái này không!

Người của Tam Khẩu Đường nuốt nước bọt, kinh sợ nghĩ.

“Quả nhiên anh rất điên!”

Adv

Giang Tịch Vũ nói.

Giọng của cô ấy lạnh như gió đông khắc nghiệt.

Vừa dứt lời, một luồng khí tức cường bạo nháy mắt tràn ra từ cơ thể cô ấy, khiến bàn ghế rung bần bật, cũng thổi bay người của Tam Khẩu Đường, ngã ngổn ngang, gương mặt tái nhợt.

“Đáng tiếc anh kiêu ngạo sai chỗ rồi…”

Adv

“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi xuống núi, cũng là lần cuối cùng!”
“Gϊếŧ chết anh, tôi sẽ rời khỏi phàm trần rác rưởi này, lên núi theo đuổi cảnh giới võ đạo của mình!”

Giang Tịch Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

“Ha ha…” Lâm Phong bật cười.

Bình thường anh rất nghiêm túc, nhưng giờ anh không nhịn được.

Cô gái này trong đầu chứa phân à?

“Có phải cô thấy cô rất mạnh không?”

Lâm Phong hỏi.

“Ha ha… Một con kiến hôi luôn cảm giác mình sẽ đánh được voi!”

Giang Tịch Vũ lạnh lùng lắc đầu, cô ấy không định lãng phí thời gian!

Cô ấy muốn giống ban nãy, gậy ông đập lưng ông, dùng một cái tát khiến người này thành đống thịt vụn!

Nhưng đúng lúc này cô ấy thấy Lâm Phong giơ tay phải về phía mình. Sau đó cô ấy cảm thấy cơ thể mình bị khống chế, không làm được gì.

Cuối cùng cái cổ xinh đẹp đã bị Lâm Phong túm lấy!

“Anh…”
Gương mặt xinh đẹp của Giang Tịch Vũ lộ ra vẻ mờ mịt, sợ hãi và khϊếp đảm…

Những người còn lại thì hóa đá luôn!

“Thực ra cô nói rất hài, nhưng có một câu tôi công nhận, hôm nay là ngày đầu tiên cô xuống núi, cũng là lần cuối cùng.”

Lâm Phong mỉm cười nói xong, tay phải dùng chút lực.

“Rắc rắc!”

Cổ của Giang Tịch Vũ gãy.

Cơ thể cô ấy nháy mắt đã mềm đi, khuôn mặt xinh đẹp cho đến tận lúc chết vẫn có vẻ không thể tin nổi.

Tại sao lại như vậy?

Mình ở trên núi tu luyện khổ cực mấy chục năm, hai mươi bảy tuổi bước vào Tiên Thiên Cảnh, đưa mắt nhìn khắp Huyền Linh môn, cũng là thiên tài số một số hai!

Nhưng vì sao vừa xuống núi đã bị bẻ gãy cổ?

Đáng tiếc cô ấy mãi mãi sẽ không biết được!

Lâm Phong bắn một ngọn linh hỏa ra, thiêu rụi cơ thể Giang Tịch Vũ thành tro tàn.
Mặc dù Giang Tịch Vũ có xinh đẹp thế nào đi nữa, trong mắt anh cũng chỉ là bộ xương khô mà thôi.

Mọi người nhìn tàn tro trên đất, gương mặt đầy tiếc nuối.

Không ngờ một cô gái xinh đẹp như thế, lại dễ dàng biến mất như vậy!

Cậu Lâm thậm chí còn chẳng cho họ cơ hội nào!

“Cậu Lâm, cảm ơn cậu!”