Trường kiếm sau lưng Kiếm Thất ra khỏi vỏ, lơ lửng trên đỉnh đầu, hóa ra vô số kiếm ảnh!
Chuôi kiếm đằng sau, mũi kiếm phía trước!
Hàng vạn kiếm ảnh đồng loạt đâm về phía bàn tay to của Lâm Phong, làm người vây xem cũng cảm thấy đau đớn dùm!
Quá mạnh!
Adv
Mọi người nhìn thấy vậy không khỏi hoảng sợ!
So với bàn tay khổng lồ bình thường của Lâm Phong, rõ ràng kiếm quyết của Kiếm Thất hoa lệ hơn, mang lại cảm giác mênh mông cuồn cuộn, không thể địch lại!
Nhưng một giây sau, lúc mọi người còn đang hoảng sợ thì bàn tay to của Lâm Phong đã dễ dàng đánh nát cả nghìn kiếm ảnh, đến trường kiếm thật cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ!
Khi trường kiếm vỡ vụn ra, Kiếm Thất tâm linh tương thông với trường kiếm cũng phun ra một búng máu tươi!
Adv
Cuối cùng cơ thể lảo đảo, nếu không phải Kiếm Thất nhanh tay đỡ lão ta, có lẽ lão đã ngã lăn ra đất rồi! “Thực lực không tệ, đáng tiếc lại gặp phải tôi! Cho nên, hai người có thể chết luôn được rồi.”
Lâm Phong không cho đối phương cơ hội nói chuyện, một chưởng vỗ ra, muốn biến họ thành làn sương máu!
Kiếm Thất và Khổng Trần hoảng sơ nhìn bàn tay to của Lâm Phong đánh mình, cảm thấy đầu óc trống rỗng!
Phải chết ư?
Hai người thậm chí còn chưa hiểu nổi tình hình!
Trong chớp mắt chuẩn bị lìa đời, thì đột nhiên có một giọng nói vang lên:
“Sư đệ, dừng tay!”
Một cô gái duyên dáng bỗng xuất hiện trước mặt Kiếm Thất và Khổng Trần, bàn tay giơ ra, linh khí khởi động, biến ra một lá chắn sáng rực trước mặt họ!
Vẻ mặt Lâm Phong thay đổi, không ngờ nhị sư tỷ lại xuất hiện vào lúc này. Anh muốn thu hồi chiêu thức nhưng đã muộn!
“Ầm!”
Bàn tay to của Lâm Phong vỗ mạnh lên lá chắn sáng vàng! Gần như trong khoảnh khắc, lá chắn vỡ vụn ra, uy lực của bàn tay kia vẫn còn, đang bổ về phía trước!
Khương Ngôn Khê hơi biến sắc!
Thế này là sao?
Thuật pháp bảo vệ của mình lại bị phá vỡ như thế?
Rõ ràng tối hôm qua mình vẫn còn đại chiến một hồi với sư đệ…
Sư đệ không cầm kiếm, không phải là đối thủ của mình mới đúng!
Nhưng lúc này hiển nhiên không còn là thời điểm nghĩ tới chuyện này nữa!
Tình hình nguy cấp, Khương Ngôn Khê bèn giơ đôi bàn tay ngọc ngà ra, linh khí bắt đầu khởi động, kim quang bắn ra bốn phía, hung hăng đối đầu với bàn tay to của Lâm Phong!
“Đùng!”
Âm thanh nổ tung, dư âm kinh khủng bắn ra bốn phía, quét ngang tất cả! Nếu như không phải Lâm Phong ra tay ngăn cản, toàn bộ nhà họ Trần đã thành bình địa rồi.
“Ầm ầm!”
Cơ thể Khương Ngôn Khê liên tiếp lùi về sau. Mỗi lần lùi lại là một lần để lại dấu chân thật sâu, cứ như vậy mấy chục lần cô ta mới ổn định được thân mình, khóe môi cũng có vết máu chảy ra.
Về phần hai người Kiếm Thất và Khổng Trần, dù có Khương Ngôn Khê đỡ cho nhưng cũng bị đánh bay ra hơn mấy chục mét, nặng nề đập xuống đất, cả người gãy vụn!
“Hít…”
Điều này khiến mọi người đều phải hít một hơi khó lạnh.
“Nhị sư tỷ, chị đang làm trò gì vậy? May mà vừa rồi tôi không dùng hết sức, nếu không thì không chỉ chảy chút máu thế này thôi đâu!”
Lâm Phong vọt tới chỗ Khương Ngôn Khê, không vui nói.