Khương Ngôn Khê không quen với tình cảnh này chút nào. Đặc biệt khi tối qua còn xảy ra chuyện như vậy, khiến cho cô ta đi riêng với Lâm Phong thôi mà vẫn thấy hết sức xấu hổ.
“Cậu còn chuyện gì nữa?” Khương Ngôn Khê hỏi.
Lâm Phong nghe vậy thì cân nhắc một lát, sau đó nói: “Nếu có cơ hội thì chị hẹn giúp tôi đại sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh ra hết, chúng ta tụ họp một buổi đi! Tôi muốn mọi người trao đổi qua với nhau về chuyện của sư phụ chút!”
Khương Ngôn Khê tò mò nhìn thoáng qua Lâm Phong, nói: “Cậu không phải hỏi đâu! Về mộ ẩn của tiên nhân thì đó là cơ duyên sư phụ để lại cho cậu! Bọn chị đều không rõ lắm!”
“Có câu cơ duyên không thể ép buộc! Cậu không cần thiết phải bám riết chuyện này mãi. Đến đúng thời điểm, người sở hữu chiếc chìa khóa thứ ba kia ắt sẽ xuất hiện!” Adv
Nghe vậy, Lâm Phong rơi vào yên lặng.
Niềm nhớ thương duy nhất trong lòng anh hiện giờ chính là tung tích của sư phụ và cha mẹ.
Mộ ẩn tiên nhân chính là con đường duy nhất tìm được manh mối, ấy vậy mà thứ này lại chẳng phải của cho không!
Adv
Lâm Phong ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi: “Nhị sư tỷ, chị có quen người què nào không?”
“Người què?”
“Ý tôi là… có vẻ sức mạnh của người què này rất đáng gờm…”
Lâm Phong kể chi tiết chuyện liên quan tới người què.
Khương Ngôn Khê ngạc nhiên nhìn thoáng qua Lâm Phong, tiếp theo nghiền ngẫm một lát, mới lắc đầu nói: “Dưới màn trời này có quá nhiều người què! Cậu mà đi tìm lần lượt thì khác nào mò kim dưới đáy bể.”
Nghe được lời này, Lâm Phong không giấu nổi vẻ hụt hẫng trên gương mặt!
Anh vốn định lấy được ít thông tin từ chỗ nhị sư tỷ, nào ngờ nhị sư tỷ cũng chẳng rõ lắm! Tiếp đó, hai người lại trò chuyện với nhau về một số kinh nghiệm trong tu luyện!
Lâm Phong phát hiện nhị sư tỷ rất giỏi, cho anh một số lời giải thích về tu luyện, giúp anh mở mang tri thức!
Tất nhiên, anh cũng nói với nhị sư tỷ một số điều đúc kết từ quá trình trải nghiệm của mình!
Xem như dùng sở trường của mình bổ sung cho sở đoản của cô ấy!
“À đúng rồi, nhị sư tỷ, chỗ tôi có một thuật pháp khá mạnh tên “Hấp Tinh Đại Pháp”, chị muốn học không?” Lâm Phong bỗng nhiên cười nói.
Khương Ngôn Khê nghe vậy ngẩn mặt, ngay sau đó, màu đỏ ửng lập tức lan từ mặt tới cổ. Cô ta nói: “Phì, cậu nói bậy bạ gì đấy!”
“Tôi không lừa chị, Hấp Tinh Đại Pháp thật mà, học hay cực…”
“Cút đi, chị không học cái gì mà Hấp… Hấp Tinh Đại Pháp đâu!”
Khương Ngôn Khê cắt ngang lời Lâm Phong. Lâm Phong nghe vậy thì tỏ vẻ cạn lời. Ngay sau đó, anh ngẫm nghĩ, rồi lấy một bộ nội y cùng váy mua vào buổi sáng ra đưa cho nhị sư tỷ: “Sáng nay mua cho chị cái này, nào ngờ chị chạy mất!”
Khương Ngôn Khê nhìn thoáng qua nội y và váy, lại nhìn qua Lâm Phong, vẻ mặt khó hiểu.
Cậu sư đệ này rốt cuộc là khờ thật hay đang cố ý chòng ghẹo mình vậy?
“Cảm ơn cậu! Có điều chị cấm cậu nói chuyện tối qua ra ngoài! Không là cho cậu đẹp mặt đấy!” Khương Ngôn Khê nhận lấy quần áo từ tay Lâm Phong, đe dọa một câu, sau đó vội vàng chuồn thoát!
“Nhị sư tỷ kỳ lạ thật!”
Lâm Phong nhìn theo bóng dáng Khương Ngôn Khê rời đi, khẽ lắc đầu, sau đó rảo bước về nhà họ Trần.
…
Một khoảng thời gian sau có thể nói là sóng yên biển lặng.
Lâm Phong vừa cùng vợ và con gái đi dạo tại thành phố Vân Xuyên, vừa để nhà họ Trần và đoàn người Diệp Thiên Tâm giúp mình tìm kiếm thông tin về chiếc chìa khóa thứ ba trong phạm vi Vân Xuyên…
Thế nhưng chẳng có bất kỳ manh mối nào!
Đồng thời, do Lâm Phong luyện chế rất nhiều Thối Thể Đan, sức mạnh tổng thể của nhà họ Trần cũng tăng lên thấy rõ!