Người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là tổ trưởng tiểu tổ thủ vệ được anh cứu ở Vịnh Bắc Bộ của Nam Hải, Trương Lỵ!
Lạ thật.
Tại sao Trương Lỵ lại đi chung với lục sư huynh?
Vẻ kinh ngạc lướt qua trong mắt Lâm Phong.
Cùng lúc đó.
Đám người Phùng Mục Trần cũng nhìn thấy đám Lâm Phong, bèn vội vàng đi qua.
“Ba ơi, ba không sao chứ?”
Adv
Phùng Mục Trần hỏi.
“Ba không sao, lần này phải cảm ơn cậu sư đệ này của con! Nếu không có cậu ấy, chắc cả ba và mọi người đều đã chết rồi!”
Phùng Thiên Luân nhìn về phía Lâm Phong, cười đáp.
Nghe vậy Phùng Mục Trần cũng nhìn sang Lâm Phong, nói với vẻ mặt biết ơn:
“Lúc nãy Thái Húc vừa nói cho anh biết tình hình đại khái là anh đã đoán có thể là cậu! Tiểu sư đệ, cảm ơn cậu nhé!”
Adv
“Không cần cảm ơn đâu ạ! Em có việc nên đi trước nhé!” Lâm Phong quay lưng chuẩn bị đi.
Trong đầu anh chỉ toàn Dược Vương cốc, anh muốn giải quyết càng sớm càng tốt để tránh xảy ra sự cố.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ lọt vào tai anh.
“Cậu là Lâm Phong à?”
Lâm Phong nhìn qua thì thấy người hỏi là một người đàn ông mặc áo trắng.
Người đàn ông cao khoảng một mét sáu, oai phong lực lưỡng, mang lại cho người ta cảm giác rất cường tráng.
Mặt khác, thực lực của người đàn ông áo trắng này cũng rất mạnh, chắc chỉ khoảng bốn mươi tuổi thôi mà đã đạt Võ Hồn Cảnh hậu kỳ!
Với thiên phú này có thể gọi là thiên tài ở nước Đại Hạ!
Mà bên cạnh người đàn ông áo trắng là Trương Lỵ.
Trương Lỵ đang phấn khích nhìn anh, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Anh biết tôi hả?”
Lâm Phong hỏi.
“Xin tự giới thiệu nhé, tôi tên là Trương Lương! Tối hôm đó cậu đã cứu em gái tôi, con bé cứ nhắc về cậu với tôi, tôi nghe nhiều nên đương nhiên phải biết rồi!” Trương Lương mỉm cười đáp.
“Anh à, anh đang nói lung tung gì vậy!”
Trương Lỵ đỏ mặt, véo thật mạnh vào eo của Trương Lương.
Trương Lương đau đến mức hít hà một hơi, sau đó đành cười bất đắc dĩ.
Anh ta thật sự bó tay với cô em gái này rồi…
Em gái anh ta coi thường những người đàn ông cùng lứa ngay từ lúc còn nhỏ, cậu Tôn Bình nhà họ Tôn kia theo đuổi con bé gần mười năm rồi mà vẫn chưa thành công!
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy em gái quan tâm một người đàn ông đến vậy…
Nếu là một người đàn ông bình thường, đương nhiên anh ta sẽ không đồng ý.
Nhưng Lâm Phong thì khác!
Lâm Phong không chỉ là sư đệ của Phùng Mục Trần, mà thực lực cũng sâu không lường được, những việc cậu ấy làm trước đó đều khiến anh ta vô cùng bất ngờ!
Người đàn ông như vậy có tư cách trở thành con rể nhà họ Trương! “Anh Lâm, anh đừng nghe anh tôi nói lung tung, tôi chỉ nhắc sơ qua về anh thôi!”
Trương Lỵ nhỏ giọng giải thích với Lâm Phong.
“Thật ra vốn dĩ cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cô không cần để tâm đâu. Tối hôm đó bất luận là ai, dù có là một con heo thì tôi cũng sẽ ra tay cứu thôi!”
Lâm Phong trả lời.
Trương Lỵ nghe vậy thì cười xấu hổ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Nhìn thấy cảnh này, Thái Văn Cơ đứng đằng sau nở nụ cười hả hê.
Cô ấy vừa mới được chứng kiến phong cách xử sự của Lâm Phong rồi!
Lúc đó cô ấy còn thấy bực, nghĩ thầm sao anh Lâm lại độc mồm độc miệng thế kia…
Nhưng giờ nhìn thấy Trương Lỵ, cô ấy lập tức hiểu.
Ít ra anh Lâm không ví von cô ấy như heo…
Lúc này, Phùng Mục Trần ở bên cạnh lên tiếng:
“Tiểu sư đệ, lai lịch của anh Trương Lương cũng không tầm thường đâu. Anh ấy chẳng những xếp hạng mười bảy trên Bảng Hạ mà còn là người được chọn của thế hệ này. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tương lai anh ấy sẽ trở thành Chân Long Chi Tử đấy!”