Người này không đi theo con đường chính đạo, nên bị Vô Cực Kiếm Thánh đuổi khỏi phái Thục Sơn, cuối cùng cũng đến thủ đô, cấu kết với Vạn Kha... "Trước đó hai bọn mày ám sát Lận Vô Song phải không?" Phùng Mục Trần lạnh lùng hỏi. "Không sai!" Vạn Kha rất thoải mái thừa nhận, sau đó lại cười gằn nói: "Lận Vô Song có một tấm bùa hộ mệnh do tổ tiên để lại, khiến hắn may mắn trốn thoát, không biết tối nay có ai đến cứu mày không?" Adv"Ha ha, tao còn đang lo không biết tìm sát thủ thế nào, hai bọn mày lại tự đưa đến tận cửa!" "Thật sự cho rằng tao là loại ngu ngốc như Lận Vô Song sao?" Phùng Mục Trần cười lạnh một tiếng, ra tay trước, đấm về phía Vạn Kha. “Bạo Vũ Lê Hoa!" AdvĐồng tử Vạn Kha co lại. Nhanh chóng vung cả hai tay Phóng ra hàng ngàn cây kim thép sáng loáng nhưng lại ẩn chứa khí đen! "Xoẹt xoẹt xoẹt~" Vô số cây kim bay tới trước mặt Phùng Mục Trần. Phùng Mục Trần không tránh không né, một quyền phá ngàn kim, cuối cùng hung hăng đánh vào ngực Vạn Kha! Trong lúc hoảng hốt. Vạn Kha nhanh chóng duỗi hai cánh tay trái phải bắt chéo vào nhau, muốn đỡ lấy cú đấm này! Kết quả. "Rắc" một tiếng, Hai cánh tay của gã ta gãy vụn, cả người bay thẳng ra ngoài, đập mạnh xuống đất, nửa ngày không bò dậy được! Cùng lúc đó. "Vù~" Một luồng kiếm khí kinh khủng ập đến từ phía sau Phùng Mục Trần. Là Phương Bất Phàm ra tay! Gã ta vung kiếm giữa không trung, kiếm ý tứ phía, có khí thế chém đứt mọi thứ! "Chết đi!" Phương Bất Phàm sắc mặt lạnh lùng, một kiếm chém về phía Phùng Mục Trần! Nhưng ngay sau đó. "Cạch!" Phùng Mục Trần trực tiếp vươn tay bắt lấy thanh kiếm dài của Phương Bất Phàm, nhẹ nhàng dùng sức. "Rắc!" Thanh kiếm gãy vụn! Dưới lực đạo khủng khϊếp này, Phương Bất Phàm cũng bị chấn bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường ngăn cách của biệt thự... Phùng Mục Trần vứt thanh kiếm gãy trong tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Chỉ bằng hai con sâu kiến bọn mày, cũng muốn gϊếŧ tao? Thật là buồn cười!" Nói xong. Anh ta lấy điện thoại ra định gọi cho Long Soái đến bắt người, hai người này rất khả nghi, có lẽ có thể hỏi ra chút gì đó! Nhưng ngay lúc này. Vạn Kha nằm trên mặt đất đột nhiên cười gằn một tiếng: "Phùng Mục Trần, mày đúng là rất mạnh, nhưng có ích gì? Tối nay mày nhất định phải chết!"