Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 836



Anh ta không chút do dự quỳ thụp hai chân xuống đất, cung kính nói với Lâm Phong:

"Là tôi có mắt như mù, đắc tội tiền bối! Xin tiền bối tha cho!"

Giờ phút này, mấy cái như tôn nghiêm gì đó đều không quan trọng!

Sống mới là chân ai!

Sức mạnh của Lâm Phong đã vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, ngay cả đám người trong Thất Tinh Môn cũng đều phải kính sợ, lúc này không dám hé răng nửa lời chứ đừng nói là anh ta!

"Bùm!"

Adv

Lâm Phong nhẹ nhàng thở ra một luồng linh khí.

Lục Gia Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị nổ thành một đám mưa máu!

"Hít..."

Mọi người trong đây thấy vậy thì đều không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, lòng bàn chân tê dại!

Adv

Trái lại là Lâm Phong, từ đầu đến cuối vẻ mặt anh đều không có chút biến hóa nào!

Anh thấy, mỗi người đều có giá trị tồn tại của riêng mình.
Giá trị tồn tại của Bao Nhất Hàn chính là để cho Lục Gia Lâm tới!

Cho nên khi Lục Gia Lâm tới, Bao Nhất Hàn sẽ không cần thiết phải sống nữa!

Mà ý nghĩa tồn tại của Lục Gia Lâm chính là để cho Thất Tinh Môn tới, thế nên khi đại trưởng lão của Thất Tinh Môn tới, Lục Gia Lâm cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa!

Thế giới này rất đơn giản!

Muốn sống tốt thì nhất định phải thể hiện ra giá trị của mình!

Nếu bản thân không có chút giá trị lợi dụng gì cả, vậy nhất định phải kết thúc trong bi kịch!

Đúng lúc này, đại trưởng lão Thất Tinh Môn chật vật đứng dậy từ trong đống đổ nát!

Giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong của ông ta tràn đầy kiêng kỵ và kính nể.

Người thanh niên này tuyệt đối không phải người thường!

Gϊếŧ người như giẫm chết kiến hôi!
Mà quan trọng là, thực lực của người này thâm sâu khó dò, thấp nhất cũng là Võ Thánh... Người mạnh như vậy tuyệt đối không thể trêu chọc!

Chí ít, không phải là người mà Thất Tinh Môn bọn họ có thể chọc nổi!

Nghĩ tới đây, đại trưởng lão lau máu trên khóe miệng, cung kính nói với Lâm Phong:

"Việc này đều là do Lục Gia Lâm gây ra, tôi cũng không biết tình hình bên trong như thế nào!"

"Bây giờ tôi bị tiền bối dạy dỗ một trận là đúng. Khẩn xin tiền bối nể mặt Thất Tinh Môn mà tha cho tôi!"

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt mọi người trong hiện trường đều cực kỳ phức tạp.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai có thể ngờ sau khi bị đánh, đại trưởng lão Thất Tinh Môn không những không tức giận mà còn chủ động cầu xin tha thứ chứ?

"Lúc ông vừa vào đã nói gì ấy nhỉ? Muốn tôi quỳ xuống nhận chết, như vậy thì sẽ để tôi toàn thây?"
Lâm Phong nhìn về phía đại trưởng lão, bình tĩnh nói.

Đại trưởng lão nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn cố nặn ra nụ cười nói:

"Khả năng là tiền bối có điều không biết, môn chủ Thất Tinh Môn chúng tôi cũng là cường giả Võ Thánh!"

"Vậy ông còn không mau gọi hắn ra đây?"

Lâm Phong đáp.

"Cậu..."

Đại trưởng lão nhất thời cứng họng, trong lòng thấy hơi bất an.

Ông ta biết hôm nay mình đá phải sắt rồi!

Nếu như không giải quyết ổn thỏa thì rất có thể kết cục của mình cũng sẽ giống như Lục Gia Lâm!

Mà đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng A di đà phật:

"A di đà phật! Tha được cho người thì nên tha, Lâm thí chủ, sát tâm của ngài quá nặng!"