Vào thời khắc quan trọng, bạn trai tổng tài rất đáng dựa dẫm. Bạch Thu Nhiên đã sợ đến mức hồn bay phách tán, Diệp Chi Châu kéo cô ngồi xuống, chủ động hỏi người bố hào môn của mình giúp cô: “Bố, Nhiên Nhiên chỉ là nhân viên nhỏ thôi, sao bố lại biết cô ấy?”
Chủ tịch Diệp không vòng vo, chậm rãi giải thích: “Bà dì họ của con rất thích cô bé, khen cô bé mấy lần rồi.”
Bạch Thu Nhiên nghe xong thì càng mù mờ, sếp bự biến thành bố chồng tương lai đã rất kịch tính rồi, sao tự dưng lại nhảy ra bà dì nữa thế? Cô có quen phu nhân quyền quý nào đâu?
Cô như lọt vào sương mù, Diệp Chi Châu cũng hơi khựng lại, sau đó như sực nghĩ ra: “À, là bà dì họ ạ.”
Chủ tịch Diệp gật đầu cười, hai bố con ăn ý không nói gì.
Họ càng ăn ý, Bạch Thu Nhiên càng ngồi không yên, kéo tay áo của bạn trai tổng tài. Diệp Chi Châu như sực nhớ tới cô, thân mật cúi đầu ghé vào tai cô giải thích: “Bà dì về hưu thì thấy buồn tay buồn chân nên cũng đi làm ở công ty, chắc là các em biết nhỉ?”
Bạch Thu Nhiên hoàn toàn tập trung nghe bạn trai tổng tài nói nên không để ý anh thân mật với cô ngay trước mặt người lớn. Cô nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra vị lãnh đạo nào ở công ty là bà dì họ của bạn trai tổng tài.
Tỷ lệ nam nữ ở tập đoàn Giang Hoa khá cân bằng, nữ quản lý cấp cao cũng không ít, nhưng với chức vụ và thâm niên của Bạch Thu Nhiên thì người tiếp xúc với cô để mà khen ngợi cô đều là quản lý cấp thấp, trong số đó lớn nhất cũng chỉ mới ngoài bốn mươi, tầm tuổi này hiển nhiên không thể nào là bà dì của bạn trai tổng tài được, anh nói bà dì họ của anh đã tới tuổi về hưu rồi.
Hơn nữa, bà dì của bạn trai tổng tài chính là cô của sếp bự, là bậc trưởng bối của ông, trưởng bối của sếp bự thì làm sao chỉ là quản lý cấp thấp được chứ? Bạch Thu Nhiên dứt khoát loại trừ những người mà cô nghĩa tới, sau đó cô lại càng mù mờ.
Nghĩ hoài nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, cuối cùng Bạch Thu Nhiên cũng nhận được gợi ý từ sếp bự. Chủ tịch Diệp tốt bụng nói cho cô biết: “Bác nhớ hình như dì ấy gọi cháu là Tiểu Thu.”
Gợi ý này quá rõ ràng, trong công ty hầu như ai cũng gọi cô là Tiểu Bạch, chỉ có một người gọi cô là Tiểu Thu, cũng là một bác lớn tuổi, nhưng Bạch Thu Nhiên càng khó tin bởi vì đó là bác lao công mà!
Cô ngơ ngác nhìn bạn trai tổng tài: “Là… bác Giang ạ?”
Diệp Chi Châu gật đầu với cô: “Bà dì họ đúng là họ Giang.”
“Nhưng, nhưng sao bác ấy lại làm lao công?” Với thân phận của mình thì bác ấy ít nhất phải làm quản lý chứ?
“Bà dì là cán bộ kỳ cựu đã về hưu, vào đảng mấy chục năm nên giác ngộ cao lắm, gia đình muốn sắp xếp cho bà chức vụ tốt hơn nhưng bà không chịu, bảo bà không biết làm mấy chuyện đó, bây giờ chỉ muốn làm việc gì nằm trong khả năng mà thôi, coi như cống hiến cho xã hội.” Diệp Chi Châu từ tốn giải thích: “Bà cũng không cho mọi người quan tâm đặc biệt, nói nếu làm thế thì bà sẽ tự ra ngoài kiếm việc.” Thay vì để bà làm việc ở nơi không rõ lai lịch, chi bằng làm ở công ty nhà họ còn hơn, như vậy có thể bí mật chăm sóc, chỉ cần không quá lộ liễu thì bà cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, họ cũng an tâm hơn, ít nhất là dễ ăn nói với con gái của bà.
Bạch Thu Nhiên: …
Tuy Diệp Chi Châu nói rất có lý, khiến người ta không thể phản bác nhưng ánh mắt của cô vẫn rất “câm nín”, cực kỳ muốn hỏi họ là có phải người nhà giàu nào cũng có nhã hứng ấy không.
Bạn trai tổng tài có đam mê gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì thôi bỏ qua, dẫu sao người bị lừa lâu nhất cũng không phải là cô, mấy người bạn hợp lực gây dựng sự nghiệp cùng anh đều là bạn bè quen biết từ mười năm trở lên. So sánh mới thấy sự khác biệt, Bạch Thu Nhiên thầm nghĩ anh em quen biết mười năm mà còn không biết thân phận người thừa kế hào môn đầy cao quý của anh, trong khi cô và anh chỉ mới biết nhau ba năm thì bây giờ cô biết cũng không tính là muộn.
Người thừa kế hào môn giấu giếm thân phận lập nghiệp từ hai bàn tay trắng thì có thể nói là vì đặt chí ở nơi cao, muốn dùng phương thức này để chứng minh năng lực bản thân, nhưng bác Giang được có cuộc sống an nhàn sung sướng sau khi về hưu thì không hưởng thụ mà lại chạy đi chà rửa bồn cầu cho công ty họ, rốt cuộc đây là tinh thần gì?
Bạch Thu Nhiên nghĩ có lẽ do cô quá th ô tục chỉ muốn ăn không ngồi rồi nên mới không thể hiểu nổi nhã hứng của người giàu.
Cô ráng nhớ lại tình hình của bác Giang ở công ty thì đúng là giống người đi ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống, hệt như nhà sư quét rác(1).
(1) Nhà sư quét rác: Trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung có nhân vật sư thầy chỉ là người quét dọn ở Thiếu Lâm Tự nhưng lại có võ công thâm hậu.
Bác Giang chịu trách nhiệm dọn dẹp ở lầu cô làm. Phòng Kế toán của cô nhàn hơn các phòng ban khác của công ty nhưng cũng không rảnh rỗi là bao vì nói gì thì phòng Kế toán cũng là bộ phận quan trọng của công ty. Chỉ là nghiệp vụ của tập đoàn quá nhiều, chi nhánh trải rộng khắp toàn cầu nên ban quản lý cấp cao cực kỳ bận rộn, suốt ngày họp hành và xã giao, e rằng còn không biết hết nhân viên thuộc phòng ban mình quản lý. Các sếp lớn không có thời gian để ý tới nhân viên, quản lý cấp Trưởng phòng trở lên là có phòng làm việc riêng, hằng ngày ký không hết giấy tờ nên chẳng có hơi sức đâu mà quản lý cấp dưới, chỉ cần công việc giao cho nhân viên được hoàn thành tốt là được.
Có câu “núi không có hổ, khỉ xưng vương”, nhóm trưởng lãnh đạo trực tiếp đám nhân viên quèn bọn họ không có tham vọng bò lên cao, làm việc hết sức an nhàn, không khí trong phòng làm việc của cô luôn có vẻ biếng nhác. Tuy không làm trễ nãi công việc nhưng bác lao công chướng mắt với hành vi này, bà không tố cáo với lãnh đạo mà chỉ tận tình khuyên nhủ, nhắc nhở những ai chểnh mảng lười biếng, nói tới khi nào đối phương nhận sai và bắt đầu làm việc mới thôi.
Chỉ một nhân viên lao công thôi mà dám chỏ mũi vào việc của người khác nên tất nhiên những kẻ lười biếng rất tức giận, không ít lần Bạch Thu Nhiên bắt gặp họ nói xấu bác Giang trong phòng trà nước. Đáng tiếc bác Giang chẳng thèm để ý, vẫn cầm chổi lông gà chỉ chỉ trỏ trỏ, hệt như hoàn toàn không sợ bị mất chén cơm.
Từ việc này có thể thấy bác lao công quả thật rất khác so với đám làm công ăn lương các cô.
Thú thật, mỗi lần thấy bác lao công đang “chỏ mũi vào việc của người khác”, Bạch Thu Nhiên rất hả hê. Cô chỉ là ma mới, ở công ty không được gặp sếp lớn không có nghĩa là được phép trốn việc, điều kiện tiên quyết để các ma cũ có thể nhàn hạ mà vẫn hoàn thành công việc là bởi vì họ đã giao hết những việc không quan trọng như lập báo cáo các thứ cho ma mới, do đó phòng làm việc của họ được chia ra làm hai thái cực đối lập nhau, ma cũ xử lý xong công việc thì nhàn nhã uống trà tán gẫu, còn ma mới thì ngày nào cũng có đống báo cáo cần làm và thẩm tra đối chiếu làm hoài không hết, còn phải thường xuyên chạy vặt cho ma cũ, mệt như chó.
Dưới tình huống đó, thấy người áp bức họ bị khó chịu thì tất nhiên họ sẽ hả hê rồi.
Nhưng làm một đóa hoa lương thiện chịu thương chịu khó, Bạch Thu Nhiên chưa bao giờ để lộ sự bất mãn ra bên ngoài. Trong thế giới của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết thì ai cũng đều là người tốt, vì vậy quan hệ của cô với các ma cũ khá ổn, cũng chơi được với ma mới, ngay cả với bác lao công mà ma cũ phớt lờ, ma mới sợ đắc tội với ma cũ nên cũng phớt lờ theo, cô cũng có thể chào hỏi hằng ngày.
Bác lao công là người rất ngoan cố, ở công ty, trừ quét dọn ra thì là quan sát nhân viên làm việc. Nhân viên các phòng ban đều phớt lờ bà, bà mặc kệ, cũng không giao lưu nhiều với các cô bác lao công khác, tóm lại là cực kỳ cá tính.
Có một thời gian rất dài Bạch Thu Nhiên chào hỏi bác lao công mà chẳng khác nào dán mặt mình lên mông lạnh bởi vì đối phương trừ lịch sự đáp lại chào buổi sáng ra thì chẳng thèm nói gì với cô cả.
Tuy vậy, cô cũng không để bụng, là một đóa hoa yêu thương mọi người, chỉ mong rải đầy tình yêu và sự ấm áp khắp thế giới, gần như ngày nào cô cũng dán mặt mình lên mông lạnh, bác lao công muốn hờ hững thì cứ hờ hững, tóm lại là cô cũng chỉ muốn củng cố hình tượng của mình chứ không cần bác ấy phải đáp lại cô.
Bạch Thu Nhiên kiên trì dán mặt mình lên mông lạnh suốt nhiều tháng, cho đến một ngày cô tăng ca xong thì phát hiện ngoài trời mưa to, mà bác lao công lại hai tay trống trơn tan tầm. Chịu trách nhiệm gieo rắc tình yêu khắp nhân gian, đóa hoa bé nhỏ thuần khiết không hề do dự mà đưa ô của mình cho bác lao công.
Bác lao công từ chối nhưng Bạch Thu Nhiên rất kiên quyết, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng bác lao công cũng nhận cây ô, hỏi cô về thế nào, Bạch Thư Nhiên trưng ra gương mặt thánh thiện nói: “Bạn trai cháu đến đón ạ.”
Cô nói thật. Cô ở lại tăng ca là vì bạn trai tổng tài cũng phải tăng ca, cô muốn nhờ anh tới đón để được đi ké xe. Chứ trời mưa to thế này mà cô lại nhường ô cho người khác, để mình ướt như chuột lột về nhà thì chẳng phải não bị úng nước à?
Nhưng sự “mưu mô” của Bạch Thu Nhiên đã bị hình tượng xả thân quên mình của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết lấn át, bác lao công không tin “cái cớ” của cô, nhìn sâu vào mắt cô rồi cầm ô rời đi.
Từ đó về sau, quan hệ của hai người thay đổi nghiêng trời lệch đất, bác lao công không thèm để ý tới ai thế nhưng chẳng những tươi cười với Bạch thu Nhiên mà còn thường xuyên cho cô trái cây rau dưa, nói là nhà tự trồng.
Bạch Thu Nhiên tin đó là thức ăn do nhà bác lao công tự trồng, ăn rất tươi và ngon, nhưng không thể ăn không của người ta nên cô cũng thường xuyên biếu đồ ăn vặt hoặc nước uống cho bác lao công, coi như đáp lễ.
Cô hoàn toàn không ngờ bác lao công trông bình thường không thể bình thường hơn ấy lại là họ hàng của ông chủ kiêm bố chồng tương lai, chẳng những vậy, trong lúc cô không hề hay biết, bác lao công đã giúp cô lấy được hảo cảm của bố chồng tương lai.
Câu chuyện này nói cho Bạch Thu Nhiên biết thân là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, chỉ cần cho đi là sẽ được nhận lại, hãy cứ thoải mái quăng lưới, đến một lúc nào đó cô sẽ phát tài.