Bà Diệp càng nói càng quá quắt, Bạch Thu Nhiên cố không để bụng. Đây là lần đầu tiên ở cả hai đời cô bị mắng thẳng mặt là “làm mất thể diện” nên lòng rất khó chịu, nhưng hiện giờ có chuyện quan trọng hơn. Bạch Thu Nhiên nhìn thẳng vào ánh mắt khinh thường của bà Diệp, ngửa bài: “Trùng hợp là mấy hôm trước có hai đồng nghiệp cũng muốn cháu rời khỏi công ty, bà Diệp đây có quen họ không?”
Bạch Thu Nhiên không mong bà Diệp sẽ thừa nhận vì dù sao cô cũng không có chứng cứ, cô hỏi thẳng thừng như vậy là để thử phản ứng của bà mà thôi, không ngờ bà lại thẳng thắn nói: “Không cần dò xét thế đâu, đúng là tôi đã sai người làm vậy đó.”
Bà Diệp thản nhiên nói tiếp: “Có thể họ hiểu nhầm ý tôi nên mới hành động tương đối quá đáng, nhưng suy cho cùng tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, và hơn hết là để bảo vệ thể diện của nhà họ Diệp.”
Bạch Thu Nhiên bần thần, hoàn toàn không ngờ chuyện mà cô sợ nhất đã xảy ra, hết thảy những việc đó đều là do bà Diệp muốn chỉnh cô, vậy nghĩa là suy đoán của cô là đúng?
Phút chốc trong đầu Bạch Thu Nhiên đầy dấu chấm hỏi.
Bà Diệp không sợ bị nắm thóp, thậm chí còn ước gì Bạch Thu Nhiên tố cáo với bố con Diệp Chi Châu, bởi vì họ đã biết hành động của bà, cho dù từ tận đáy lòng không tin bà muốn “bảo vệ thể diện nhà họ Diệp” thì cũng không sao cả, đằng nào ngay từ đầu bà đã tỏ rõ là không thích Bạch Thu Nhiên rồi, nhân cơ hội này chỉnh ả ta thì cũng không ảnh hưởng gì to tát.
Mà Bạch Thu Nhiên không còn giống như trước nữa. Ả ta ngụy trang rất kín kẽ, gần như không có khuyết điểm nào. Nhưng hoàn hảo quá đôi khi cũng sẽ là gánh nặng, một khi Bạch Thu Nhiên đi mách lẻo thì sẽ khiến bố con Diệp Chi Châu phát hiện ả ta không tốt bụng, đơn thuần như họ tưởng mà ả ta cũng có tính toán, mưu đồ. Hình tượng ngây thơ, trong sáng của Bạch Thu Nhiên sụp đổ là điều mà bà mong muốn nhất.
Tất nhiên, bất kể Bạch Thu Nhiên có đi mách lẻo hay không thì bà Diệp cũng không có ý định giấu giếm với cô, đằng nào bà cũng đã bị chồng nắm thóp rồi. Hơn nữa, ai cũng là hồ ly tinh ngàn năm, có gì mà giấu chứ?
Vì vậy, bà thẳng thắn thừa nhận hành vi của mình.
Bạch Thu Nhiên ngỡ ngàng, cố lên dây cót tình thần, tiếp tục nhìn thẳng bà Diệp, hỏi: “Nếu tôi nghe theo lời bà Diệp đây, bà sẽ đồng ý cho tôi và A Châu kết hôn chứ?”
Càng tin tưởng mình xuyên sách, cô càng không màng tới cách xưng hô với bà Diệp, dù sao trong truyện họ cũng là kẻ thù không đội trời chung của nhau, cô có lễ phép hơn nữa thì cũng không làm lung lay quyết tâm muốn cô phải chết của bà Diệp, vậy cần gì phải khép nép.
Tống Bảo Như cũng không quan tâm tới xưng hô của cô, bà cho rằng nếu Bạch Thu Nhiên vẫn lễ phép với bà thì khả năng giả vờ của ả quá tài tình, cần đề phòng gấp bội; mà bây giờ ả gỡ bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống, thậm chí vứt bỏ dè dặt mà dám nhìn thẳng vào bà thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, điều này chứng tỏ Bạch Thu Nhiên đã bắt đầu sốt sắng, muốn chó cùng bứt giậu rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Bảo Như tỏ rõ sự khinh thường và giễu cợt cực độ, thầm nghĩ quả nhiên ả không biết sống chết, đến nước này rồi mà còn nghĩ có thể bước chân vào cửa nhà họ.
Tống Bảo Như đã chuẩn bị sẵn sàng trước khi đến đây, không cho Bạch Thu Nhiên cơ hội thương lượng, vẻ mặt đầy bỡn cợt nhưng lời lẽ vẫn rất đường hoàng: “Làm mẹ ai cũng muốn tốt cho con, Chi Châu thích cô, chỉ cần cô hết lòng học làm người vợ tốt của Chi Châu, vừa biết cách chăm sóc nó vừa đảm đương trách nhiệm khi làm vợ nó thì sao tôi lại phản đối?”
Tất nhiên, đặt ả ở bên cạnh là để dễ hành hạ, kích động ả hơn, để bà xả mối hận từ kiếp trước, chứ lấy đâu ra cơ hội cho ả học tập làm con dâu nhà họ Diệp?
Cho dù ả ta giỏi giả vờ và học hỏi nhanh, chỉ cần một cơ hội nhỏ bé là lập tức chộp lấy để khiến mình mạnh hơn như kiếp trước đi chăng nữa thì cũng không sao, chắc chắn ả không thể đảm đương nổi thân phận con dâu nhà họ Diệp. Kiếp trước Diệp Chi Châu cưới ả mười năm mà ả vẫn không đẻ được mụn con nào, có thể thấy ả không có khả năng sinh đẻ, nhà họ Diệp không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu như vậy.
Tống Bảo Như càng nghĩ càng đắc ý, gương mặt lộ ra sự tự tin khi đã nắm chắc phần thắng.
Bạch Thu Nhiên thấy vậy thì lòng càng nặng trĩu. Cô ôm lòng nghi ngờ bà Diệp, tất nhiên không phải nói gì nghe nấy mà nghiêm túc quan sát, không bỏ sót mảy may biểu cảm nào của bà dù là nhỏ nhất để phần nào biết được suy nghĩ thực sự của bà Diệp, sau đó cô nhận ra bà Diệp gần như không muốn che giấu suy nghĩ của mình.
Có lẽ bà Diệp không sợ bị cô phát hiện lời nói và suy nghĩ của mình trái ngược nhau, bởi cho dù bà tái sinh thì bà cũng chỉ nghĩ mình được ông trời ban cho cơ hội ngàn năm có một, bà là chủ của thế giới nhày, không còn ai chiếm hết tiên cơ giống bà nữa.
Ngại quá, trước khi mơ thấy giấc mộng kia, Bạch Thu Nhiên cũng nghĩ vậy, tuy cô không nói ra nhưng cũng cho rằng mình là nữ chính đóa hoa bé nhỏ thuần khiết. Vì vậy, Bạch Thu Nhiên rất hiểu tâm thái của bà Diệp, chắc chắn bà ấy cho rằng dẫu bị cô phát hiện bà ấy khẩu phật tâm xà thì cô cũng sẽ không thể biết sự thật, càng không thể vì sự nghi ngờ này mà chủ động từ bỏ mong muốn lấy chồng giàu sang, chỉ có thể mặc cho bà an bài.
Có khi bà Diệp còn đang hưởng thụ giây phút “kẻ thù” đau đớn giãy giụa mà vẫn không thể thoát khỏi tấm lưới của bà ấy chứ.
Mà đúng là Bạch Thu Nhiên đang giãy giụa. Cô đã nhận ra hành động của Diệp là muốn làm khó dễ hay thậm chí là đày đọa cô, cho cô hy vọng rồi lại tự tắt bóp nát tia hy vọng cuối cùng của cô, muốn cô cảm nhận được sự tuyệt vọng. Thủ đoạn tàn nhẫn này không phải là việc làm của người mẹ muốn cấm cản con trai lấy cô vợ không xứng đôi. Bà Diệp chẳng ngại phiền phức làm những việc đó rõ ràng là vì muốn trả thù cô, vì bà có mối thù sâu đậm với cô. Người thông minh nên chạy thoát thật sớm, tính mạng quan trọng hơn rất nhiều so với việc lấy chồng giàu sang.
Nhưng con người là loài rất mâu thuẫn, không thấy ngõ cụt sẽ không chịu dừng lại, tuy cô có rất nhiều nghi ngờ nhưng khi thấy bà Diệp không nói thẳng là cấm cản cô và Diệp Chi Châu kết hôn, cô vẫn ôm tâm lý may rủi, cố gắng an ủi mình rằng tất cả chỉ là do cô tưởng tượng thái quá mà thôi.
Tránh né hồi lâu, rốt cuộc Bạch Thu Nhiên cũng chủ động xuất chiêu. Bà Diệp không chịu làm rõ thì để cô ngửa bài trước vậy.
“Bà Diệp đây rất không muốn tôi và A Châu yêu nhau?” Bạch Thu Nhiên nhìn thẳng vào mắt Tống Bảo Như, giọng như đùa giỡn nhưng vẻ mặt lại rất chân thành, “Tôi còn tưởng bà sẽ ném tờ chi phiếu yêu cầu tôi rời xa A Châu như trên phim chứ.”
Bà Diệp nheo mắt. Lời nói thẳng thừng đầy bất ngờ của Bạch Thu Nhiên nằm ngoài dự tính của bà, khiến bà suýt cho rằng Bạch Thu Nhiên đang ám chỉ bà dùng tiền để giải quyết việc này.
Nhưng kiếp trước bà đã làm vậy, khi đó Bạch Thu Nhiên nói với bà một số câu khiến vốn dĩ bà không có phòng bị với ả đã cho rằng rốt cuộc ả cũng lộ đuôi cáo, thế là đã thẳng thắn nói hết suy nghĩ của mình với ả ta. Không ngờ Bạch Thu Nhiên lại bắt lấy cơ hội đó mà ghi âm lại những lời nói bất lợi cho bà, khiến người “bị lộ đuôi cáo” lại là bà, còn Bạch Thu Nhiên thì vẫn là thiếu phu nhân nhà họ Diệp đầy lương thiện và chân thành!
Do đó, chắc chắn bây giờ Bạch Thu Nhiên cũng sẽ dùng chiêu thức tương tự, nghĩ kỹ sẽ nhận ra trong câu nói tưởng như bâng quơ của ả ẩn chứa một con dao. Ả đùa đùa thật thật nói rằng cứ nghĩ bà sẽ đưa chi phiếu cho ả nhưng không hề nói nếu bà đưa chi phiếu thật thì ả có nhận hay không. Nếu bà làm theo lời Bạch Thu Nhiên, vậy thì bà sẽ biến thành kẻ ngang ngược, muốn phá đám tình duyên của con trai.
Tống Bảo Như càng nghĩ càng thấy Bạch Thu Nhiên đầy mưu mô thủ đoạn.
Đã khám phá ra âm mưu của ả, tất nhiên bà sẽ không bị ả gài bẫy lần nữa. Tống Bảo Như khinh miệt mà nghĩ trước kia là do bà quá kiêu ngạo, không muốn hạ mình để chơi trò vòng vo cùng Bạch Thu Nhiên, chứ giả vờ giả vịt thì ai mà không biết?
Vì vậy, Tống Bảo Như kín kẽ trả lời: “Cô cũng đã nói là ở trên phim rồi, ngoài đời ai mà làm vậy chứ.”
“Có câu nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, tôi thấy cách thức đó rất hay, bà Diệp thấy sao?”
Bạch Thu Nhiên cố gắng dẫn dắt nhằm để bà Diệp nói ra suy nghĩ thực sự của mình, nhưng trong mắt Tống Bảo Như thì là cô vẫn chưa từ bỏ mà muốn đẩy bà vào cái bẫy.
Tống Bảo Như đá vấn đề lại cho cô: “Tôi nghĩ cho dù tôi đưa chi phiếu như trong phim thì cô cũng sẽ không nhận, đúng không?”
Bạch Thu Nhiên cố kiềm câu “Chúng tôi là tình yêu đích thực của nhau, có tiền thì chuyện gì cũng thương lượng được” lại, cô cực kỳ cố chấp nhìn bà Diệp: “Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, sao bà Diệp dám chắc tôi sẽ làm vậy?”
Tống Bảo Như mỉa mai ra mặt, lạnh lẽo nói: “Bởi vì toàn thế giới đều biết hai đứa là tình yêu đích thực, mà tình yêu thực sự thì sao có thể bị kim tiền sỉ nhục?”
Tim Bạch Thu Nhiên rớt thẳng xuống đáy cốc. Nói tới đây thì chuyện đã quá rõ ràng, cô chưa bao giờ khoác lác họ là tình yêu đích thực của nhau, thậm chí trước khi bạn trai tổng tài công khai thân phận thái tử hào môn thì họ không khác gì những cặp đôi khác, có thể quá trình quen biết có phần lãng mạn hơn, cổ tích hơn nhưng họ cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.
Người bình thường thì không dưng ai lại tự nhận tình yêu đích thực gì đó chứ? Chỉ có phim ảnh, tiểu thuyết mới cường điệu mấy chuyện tình yêu đích thực mà thôi, cứ như không có tình yêu thì sẽ chết vậy. Thế nhưng bà Diệp lại giễu cợt nói họ là tình yêu đích thực, có lẽ là vì “cô” ở kiếp trước cũng từng tự nhận như vậy?
Tuy càng lúc càng có nhiều bằng chứng chứng minh bà Diệp tái sinh nhưng Bạch Thu Nhiên vẫn không muốn tin vào sự thật đáng sợ ấy. Cô gượng cười, nhìn chằm chằm Tống Bảo Như: “Bà không thử thì sao biết được?”
“Thử?” Thấy Bạch Thu Nhiên cứ đeo bám mãi vấn đề này, bà Diệp không giấu nổi sự hận thù trong ánh mắt nữa, mặt nhăn cả lại, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn cô cười trào phúng. Sao bà dám thử lại lần nữa? Bà thử để con ả trước mặt đây cầm tiền của bà mà sống sung sướng suốt quãng đời còn lại ư? Bà thử thì làm sao trả được mối thù kiếp trước?
Nếu kiếp trước đã đắc tội bà thì kiếp này đừng hòng dễ dàng thoát thân, bà thề cuộc đời này sẽ khiến Bạch Thu Nhiên nếm mùi đau khổ.
Tống Bảo Như chống lại ánh mắt của Bạch Thu Nhiên, gằn từng chữ một: “Đừng đùa.”
Chỉ vài chữ đơn giản nhưng phối hợp với gương mặt hận thù tột độ của bà, Bạch Thu Nhiên buộc phải đối mặt với sự thật, không dám ôm tâm lý may rủi nữa. Ánh mắt bà Diệp nhìn cô như chỉ muốn nghiền cô ra thành tro, cho dù không phải bà đã tái sinh thì cũng là bà muốn cô phải chết!