Bạch Thu Nhiên nói xong thì nhìn bạn trai tổng tài không chớp mắt.
Cô biết những lời này có thể vừa vô tình vừa vô lý, không phù hợp với hình tượng đóa hoa bé nhỏ thuần khiết, nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ là đóa hoa bé nhỏ thuần khiết ngoài mặt chứ không thực sự thích ngậm bồ hòn làm ngọt. Thường ngày cô giả vờ ngây thơ, lan tỏa yêu thương, nói lời giả tạo đều với tiền đề là chúng không tổn hại đến lợi ích cá nhân của cô.
Nhưng vấn đề con cái này có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời cô, bởi vậy nó rất quan trọng.
Bạch Thu Nhiên cực kỳ kháng cự thụ tinh nhân tạo. Vốn dĩ mang thai và sinh nở đã rất đáng sợ, có lẽ cô phải dùng hết can đảm mới dám sinh con. Mà nghe nói quá trình thụ tinh nhân tạo còn đau đớn hơn cả việc mang thai và sinh nở thông thường. Cô thậm chí không dám tưởng tượng trải nghiệm đó sẽ đau khổ như sống không bằng chết đến mức nào.
Nếu phải chịu đựng tất cả nỗi khốn khổ ấy để ngồi vững vị trí thiếu phu nhân hào môn, Bạch Thu Nhiên thà chia tay còn hơn.
Vì vậy cô thẳng thắn nói ra hết, không cho thương lượng, quyết tâm chia tay còn mạnh mẽ hơn cả lần trước, nào ngờ sếp Diệp lại không theo lẽ thường, anh nhẹ giọng đáp: “Ừm, vậy không sinh nữa.”
Bạch Thu Nhiên ngơ ngác trợn tròn mắt. Diệp Chi Châu phớt lờ phản ứng của bạn gái, ân cần lau nước mắt cho cô, sau đó ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Anh thể hiện sự quan tâm, dịu dàng dành cho cô mà không cần phải nói thành lời.
Cô lấy lại tinh thần, định giãy ra nhưng vòng tay Diệp Chi Châu trông thì rất dịu dàng nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Bạch Thu Nhiên không giãy ra khỏi anh được, đành tiếp tục tư thế này mà nhấn mạnh: “Em không đùa đâu…”
Bạn trai tổng tài quá bình thản khiến cô nghi ngờ anh không hiểu ý cô hoặc không tin cô nói thật.
Song, Diệp Chi Châu lại nhẹ nhàng ngắt lời cô, giọng điệu bình thản nhưng cũng rất nghiêm túc: “Anh cũng không đùa.”
Bạch Thu Nhiên nghe thấy sự nghiêm túc trong giọng điệu của anh nhưng vẫn còn mù mịt: “Vậy… vậy bố mẹ anh thì sao?”
“Đây là chuyện riêng của tụi mình, họ không có quyền can thiệp.”
Nhưng nhà anh có “ngai vàng” phải thừa kế mà, điều này có thực sự ổn không?
Trong lúc bất giác, Bạch Thu Nhiên đã rời khỏi vòng ôm giam cầm của anh, đối diện với đôi mắt trầm lặng và sâu thẳm ấy, một lúc sau cô mới thốt thành lời: “Ờ thì, đây là chuyện lớn, họ vẫn có quyền lên tiếng chứ?”
“Tất nhiên họ có quyền lên tiếng.” Diệp Chi Châu bình tĩnh nói, “Ví dụ như khi nhận con nuôi thì nên chọn trai hay gái, mình sẽ nghe họ nếu hợp lý.”
Bạch Thu Nhiên: …
Cô cạn lời rồi, có nằm mơ cũng không ngờ rằng bạn trai tổng tài xuất thân hào môn, có bà ruột hở ra là thể diện gia đình lại có tư tưởng cởi mở đến vậy. Cô thậm chí còn không ngờ bạn trai tổng tài lại không ngần ngại bày tỏ rằng anh tình nguyện nhận con nuôi để được sống với cô, đây chắc chắn là tình yêu đích thực.
Diệp Chi Châu vẫn kiên định nhìn cô, giọng anh rất trầm, rất có sức nặng: “Người anh muốn gắn bó chỉ có em thôi, không phải ai khác.”
Bạch Thu Nhiên thường ngày lanh lẹ, thậm chí có thể gọi là miệng lưỡi như lò xo, giờ chỉ biết sững sờ nghe lời tỏ tình của anh, ôm tim không thốt nên lời, bởi vì trái tim cô chưa từng rung động mãnh liệt đến thế.
Bạch Thu Nhiên thừa nhận trong mối quan hệ tình cảm này, cô đã không yêu hết mình. Cô rất yêu anh nhưng cô yêu bản thân hơn, và cô tin chắc anh cũng như vậy. Tình yêu oanh liệt, chết vẫn còn yêu chỉ là truyền thuyết, người bình thường như họ yêu bản thân là trên hết. Bởi vậy, khi tình yêu gặp trở ngại, phản ứng đầu tiên của cô là từ bỏ thay vì vượt qua những trở ngại vì anh. Vì cô biết từ bỏ dễ dàng hơn kiên trì đi tiếp rất nhiều.
Nhưng bây giờ, lòng cô trào dâng một nỗi xúc động. Ấy là cơn xúc động muốn sánh bước bên anh cả đời mặc kệ bà Diệp hồi sinh và nhiệm vụ của bà là giết cô. Thật không ngờ trong xương tủy cô lại là người yêu đương mù quáng.
Bạch Thu Nhiên vùi đầu vào lòng sếp Diệp, vỗ nhẹ lồng ngực đang đập thình thịch của mình, tự nhủ xúc động là ma quỷ, lời hứa của đàn ông thì chỉ nên nghe rồi thôi, con người là loài động vật dễ thay đổi, cho dù hiện tại anh thật lòng thật dạ thì tương lai anh cũng có thể thay đổi. Tốt nhất là đừng tin gì cả.
Không biết có phải sự im lặng của đóa hoa bé nhỏ thuần khiết càng khơi dậy lòng thương xót của tổng tài hay không mà khi lời tỏ tình không được đáp lại, sếp Diệp không những không để bụng mà còn ôm cô chặt hơn. Anh khẽ thở dài, nói bằng giọng điệu “thật hết cách với em”: “Nếu em lo quá thì tụi mình không khám nữa. Anh sẽ nói với bố mẹ, nhé?”
Trốn tránh việc này vô nghĩa lắm, cô cũng muốn biết rốt cuộc thì mình có vô sinh hay không.
“Vậy em phải hứa với anh là không nghĩ lung tung nữa.” Diệp Chi Châu nghiêm túc nói: “Nếu không thì khỏi khám.”
Bạch Thu Nhiên ngẩng đầu nhìn anh vài lần, sau khi xác định rằng anh không nói đùa, cô đành tủi thân đồng ý. Cô thầm nghĩ cô không suy nghĩ lung tung mới lạ ấy, đời này cũng không được, cùng lắm là sau này cô âm thầm suy nghĩ, không nói cho anh biết thôi.
Sếp Diệp vẫn hành động nhanh chóng như mọi khi. Không biết do muốn kín đáo hay vì thận trọng mà anh đã từ chối khéo lời đề nghị của bà Diệp là đến khám ở bệnh viện tư nhân cao cấp do chồng của bạn bà mở. Thay vào đó, anh đặt lịch khám ở bệnh viện công và đưa Bạch Thu Nhiên đi khám sức khỏe vào thứ ba.
Bệnh viện rất đông bệnh nhân, nhưng đóa hoa bé nhỏ đi theo bạn trai tổng tài nên tương đối nhẹ nhàng. Họ được ưu tiên, không cần xếp hàng, chưa đến hai tiếng đã khám xong.
Nhưng báo cáo kiểm tra sức khỏe thì không có nhanh như vậy, sớm nhất cũng phải đến buổi chiều. Sếp Diệp đưa Bạch Thu Nhiên đi làm, nói buổi chiều sẽ kêu trợ lý đi lấy két quả, cô không cần bận tâm.
Sau đó, Bạch Thu Nhiên vừa tan làm đã được bạn trai tổng tài đưa về nhà họ Diệp.
Trong căn biệt thự sang trọng rực rỡ ánh đèn, hai bố con chủ tịch Diệp và sếp Diệp nói cười vui vẻ, chỉ cần dăm ba câu đã quyết định xong những thứ cơ bản về hôn lễ, trong khi đó bà Diệp và Bạch Thu Nhiên thì ngây ra như phỗng.
Cô đã như vậy kể từ khi biết kết quả kiểm tra sức khỏe, phải nói giật mình nhiều hơn là vui. Cô đã tin chắc rằng bà Diệp hồi sinh nên tất nhiên bà ấy sẽ biết một số chuyện mà cô không biết trong tương lai. Ngoài ra, hôm đó trông bà Diệp rất tự tin và chắc chắn, hẳn là kết quả nằm trong dự đoán của bà. Nhưng báo cáo kiểm tra sức khỏe lại ghi rõ cô rất khỏe mạnh, không những không có vấn đề gì lớn mà bệnh vặt cũng ít.
Đương nhiên, báo cáo sức khỏe của bạn trai tổng tài cũng vậy. Tóm lại, họ đang ở độ tuổi tốt nhất để sinh con, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì liên quan đến sinh sản.
Tới đây thì vấn đề xuất hiện rồi. Tại sao bà Diệp lại chắc như đinh đóng cột rằng cô bị vô sinh?
Bạch Thu Nhiên ngờ vực nhìn bà Diệp đang ngồi ở đối diện, còn bà Diệp thì lại đọc đi đọc lại tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe của họ không dưới mười lần. Có lẽ bà cũng đang nghi ngờ cuộc đời, chẳng còn thời gian để ý tới những ánh nhìn của cô nữa.
Tới khi bà Diệp lấy lại tinh thần sau khi chắc chắn hai tờ báo cáo sức khỏe là thật, chủ tịch Diệp và sếp Diệp đã bàn đến việc đám cưới cần đãi bao nhiêu bàn khách.
Chủ tịch Diệp ân cần hỏi Bạch Thu Nhiên: “Tiểu Thu, nhà cháu có họ hàng nào đến dự không?”
Bạch Thu Nhiên nãy giờ toàn chú ý đến bà Diệp, nghe hỏi vậy thì ngập ngừng trả lời: “Lâu rồi cháu không liên lạc với dì út…”
Khi cô mới đến thế giới này, nguyên chủ đã là trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ, ông bà nội ngoại đều đã qua đời, chỉ còn người thân duy nhất là dì út nên cô đành ăn nhờ ở đậu nhà dì. Nhưng dì dượng xem cô là gánh nặng, còn chê cô khắc cha khắc mẹ, ba cô em họ nhà dì út cũng coi cô như kẻ thù. Nhà họ không đánh đập cô nhưng lại bạo lực lạnh, chửi rủa cô không ngớt. Có thể tóm gọn cuộc sống của cô trong thời gian đó bằng một từ: thảm.
Vì những bất hạnh ấy nên Bạch Thu Nhiên đã cắt đứt liên lạc với gia đình dì út khi cô lên đại học. Hành động của cô rất vừa ý nhà họ vì họ luôn lo lắng rằng cô sẽ khắc nhà họ. Do vậy, khi chủ tịch Diệp đề cập đến việc mời thân thích của cô đến dự hôn lễ, Bạch Thu Nhiên đã do dự. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mời gia đình dì út, mà cho dù cô có mời thì họ cũng chẳng thèm đến, hà cớ gì phải tự làm mình khó chịu.
May là không chờ cô trả lời, Diệp Chi Châu đã nắm lấy tay cô, cười nói: “Anh nhớ em từng nói hồi đi học có mấy thầy cô thương em lắm, hay mình nhân cơ hội này để gặp lại họ luôn?”
Bạch Thu Nhiên vẫn giữ liên lạc với các giáo viên từng quan tâm cô, lễ tết cũng thường xuyên thăm hỏi. Nghe bạn trai tổng tài đề xuất, cô cũng thấy hợp lý.
Thấy vậy, chủ tịch Diệp cười nói: “Hai đứa lập danh sách trước đi, còn chuyện thiệp mời cứ để lão Lâm sắp xếp.”
Bạch Thu Nhiên vừa định cảm ơn lòng tốt của chủ tịch Diệp thì bà Diệp đã lên tiếng trước. Khi nghe thấy họ đã bàn đến cả vấn đề khách dự tiệc cưới, bà khó chịu ngắt lời: “Hay là mình suy xét lại…”
Cầm chặt tờ báo cáo sức khỏe trong tay, bà Diệp biết mình đang ở trong tình thế vô cùng bị động. Bà không còn tự tin để mạnh miệng như trước, giọng điệu cũng rụt rè hơn.
Chủ tịch Diệp đang cao hứng vung tay lên, cười nói: “Bà nói muốn bế cháu mà? Tụi nhỏ cưới sớm thì bà cũng được bế cháu sớm còn gì.”
Bà Diệp: …
Bà đang lâm vào tình thế có khổ nhưng không thể kể. Trước đó bà tự tin mù quáng nên mới mạnh miệng mà chưa từng nghĩ tới khả năng Bạch Thu Nhiên khỏe mạnh bình thường. Không phải bà không nghi ngờ Bạch Thu Nhiên đã lén lút giở trò gì đó, nhưng tụi nó khám ở bệnh viện công, quy trình rất nghiêm ngặt, không phải cứ bỏ ít tiền là mua chuộc được nhân viên y tế. Chưa kể Bạch Thu Nhiên còn đi cùng Chi Châu, ả ta không có năng lực giở trò ngay dưới mắt nó.
Chi Châu là người duy nhất có khả năng ra tay, nhưng bà Diệp cho rằng dẫu con trai bà bị Bạch Thu Nhiên bỏ bùa mê thuốc lú thì tình cảm giữa hai đứa nó cũng chưa sâu sắc bằng kiếp trước. Với cơ đồ của nhà họ, không lý nào thằng bé lại chẳng mảy may bận tâm đến vấn đề thừa kế. Giả dụ Bạch Thu Nhiên thực sự có vấn đề, nó giúp cô ta làm giả báo cáo sức khỏe thì có ích lợi gì?
Vì vậy, dù không cam lòng đến đâu, bà Diệp vẫn phải tin vào giấy trắng mực đen. Bà cũng không thể làm gì được trước việc chồng bà giúp người ngoài vì ông đã chặn lời bà bằng chính những gì bà đã nói trước đó.