Bởi vì không cần phải sống chung với bố mẹ chồng, Bạch Thu Nhiên cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân không quá khác biệt so với trước, vì mỗi ngày đều là thế giới riêng của hai người. Thay đổi duy nhất có lẽ là cuộc sống về đêm quá phong phú khiến cô hơi mệt…
Quay về thủ đô, Bạch Thu Nhiên và bạn trai tổng tài đến biệt thự chào hỏi bố mẹ chồng, ăn tối xong còn ngủ lại một đêm coi như làm tròn bổn phận dâu con. Ngày hôm sau, Bạch Thu Nhiên mẫu mực đi làm trở lại.
Mặc dù trước đây cô cũng được nhiều người quý mến, các đồng nghiệp đối xử với cô rất khách sáo nhưng khách sáo khác với quan tâm đặc biệt, nhất là khi cả công ty đều âm thầm quan tâm đặc biệt đến cô. Bây giờ Bạch Thu Nhiên mới biết cái gọi là tắm trong gió xuân. Thực ra khối lượng công việc của cô khá nhiều, chủ yếu là cảm giác được mọi người từ lãnh đạo đến đồng nghiệp nâng niu thật tốt quá. Ngày nào văn phòng cũng tràn ngập tiếng cười, mọi người vừa làm việc vừa nói chuyện, còn thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt, thỉnh thoảng đi ăn cơm sau khi tan làm. Đồng nghiệp thường xuyên qua lại nên ngày càng thân thiết, Bạch Thu Nhiên cũng càng ngày càng thấy đi làm thú vị, không còn muốn về nhà làm phu nhân ăn không ngồi rồi nữa.
Nghĩ lại, ở nhà cô đã không làm gì rồi. Việc nhà thì có người giúp việc, nấu cơm thì còn thua sếp Diệp. Lâu lâu trổ tài một lần còn có thể gọi là tình thú, chứ nếu ngày nào cô cũng làm vợ đảm thì e rằng sếp Diệp không cảm động mà là suy sụp. Để cô Vương có tay nghề siêu đỉnh nấu đồ ngon cho họ ăn không sướng hơn sao? Vì vậy cô cứ chờ được ăn sau khi tan tầm thôi. Nếu cô nghỉ việc, bạn bè của cô đều phải đi làm nuôi gia đình, không có thời gian để ngày nào cũng chơi với cô, mà tham gia vào giới quý phu nhân để kết bạn mới thì rất mệt, mọi người chưa có tiếng nói chung mà cưỡng ép chơi với nhau sẽ khó chịu lắm.
Rảnh rỗi quá sẽ sinh bệnh đó!
Nghĩ vậy, Bạch Thu Nhiên cảm thấy công việc của mình khá tốt, đi làm vui vẻ, không có đấu đá chốn công sở, ít nhất là trước mặt cô, mọi người đều rất thân thiện với nhau, ai cũng là bạn. Ngày nào cũng được nói cười vui vẻ, tới cuối tháng lại được nhận lương, quá đã!
Hơn nữa, đi làm còn có một ưu điểm mà Bạch Thu Nhiên ngại nói với người khác, đó là những ngày trong tuần cô có thể lấy cớ “ngày mai phải đi làm” để ông chồng hào môn sung sức làm một lần thôi, chứ nếu chờ anh thỏa mãn thì hôm sau cô không xuống giường nổi mất.
Tóm lại, đi làm rất hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó lại có kỳ hạn. Cô và sếp Diệp kết hôn được nửa năm, trên vấn đề con cái, cả hai vợ chồng son đều mang tâm lý tùy duyên. Cô vẫn còn trẻ, không sốt ruột phải có con ngay, nhưng nếu duyên tới thì cũng rất hoan hỉ. Với tâm thế ấy, hai vợ chồng chỉ dùng biện pháp phòng tránh thông thường, đa số thời gian đều dùng áo mưa nhưng uống thuốc tránh thai.
Họ đang độ tuổi sung sức, sức khỏe lại tốt, cộng thêm thường xuyên chăn gối nên biện pháp đơn giản ấy không phát huy tối đa công dụng. Vì vậy vào một ngày nọ sau nửa năm kết hôn, Bạch Thu Nhiên bỗng phát hiện hình như mình trúng thưởng rồi.
Bạch Thu Nhiên rất bối rối. Tuy họ đã kiểm tra sức khỏe rất kỹ lưỡng trước khi kết hôn và nhận được kết quả tốt, nhưng mỗi lần nghĩ đến thái độ kiên quyết của bà Diệp trước kia, cô vẫn hơi bất an, cứ lo họ sẽ khó có em bé, hoặc là em bé đến khá muộn, hoặc là quá trình mang thai sẽ trắc trở.
Bên cạnh đó, bà Diệp hận cô thấu xương mà lại im ắng suốt nửa năm cũng khiến cô hơi lo, sợ bà ấy đang chờ thời cơ để tung ra chiêu hiểm.
Kết quả đợi hoài không thấy chiêu hiểm đâu mà mình đã trúng giải độc đắc trước, Bạch Thu Nhiên không ngớ người mới lạ.
Cô sốc đến mức không biết phải làm gì, ngơ ngác cầm que thử thai đi tìm ông chồng hào môn.
Diệp Chi Châu đang ngồi bàn ăn chờ cô xuống ăn sáng, ăn xong họ sẽ cùng đi làm. Khi nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, anh đứng bật dậy, suýt làm đổ cả ghế.
Bạch Thu Nhiên giật nảy mình: “Sao thế anh?”
Diệp Chi Châu bước tới, tựa như nhận ra mình hơi quá khích nên bèn đứng lại hít sâu một hơi để bình tĩnh hơn, sau đó mới đi tới nắm tay Bạch Thu Nhiên, trông như rất bình tĩnh mà trấn an cô: “Không có gì đâu, đừng lo, chúng ta đi bệnh viện khám trước đã.”
Nói rồi định dẫn Bạch Thu Nhiên đi ra cửa, quên luôn cả bữa sáng, có thể thấy anh không bình tĩnh chút nào.
Vào thời khắc quan trọng, may mà còn có người từng trải như cô Vương. Cô Vương vội ngăn họ lại: “Ăn sáng trước đã rồi hẵng đi bệnh viện. Khám thai không cần nhịn ăn mới khám được đâu.”
Được nhắc nhở, sếp Diệp khựng lại, ngại ngùng nói: “Vậy gói lại rồi ăn trên đường đi.”
Cô Vương thông cảm cho cặp vợ chồng son vui mừng và sốt ruột khi biết tin mang thai, nhất là khi hai đứa trẻ rất thắm thiết.
Bà nhanh nhẹn đóng gói bữa sáng, hỏi: “Hai đứa có muốn cô đi cùng không?”
Bạch Thu Nhiên vô thức lắc đầu, có lẽ sếp Diệp cũng nghĩ không cần thiết phải làm lớn chuyện nên vừa nhận lấy bữa sáng vừa nói: “Không cần đâu ạ, tụi cháu tự đi được.”
Cô Vương hòa ái dặn dò: “Lái xe chậm thôi nhé, bây giờ cần nhất là thai nhi ổn định, đừng gấp gáp gì cả.”
Diệp Chi Châu đáp dạ rồi ôm vai Bạch Thu Nhiên chầm chậm rời khỏi nhà.
Cô Vương dặn là phải chậm, sếp Diệp nghiêm túc chấp hành, ra khỏi nhà là dắt cô đi từng bước một, chậm đến mức Bạch Thu Nhiên muốn cào tường, cuối cùng phải lên tiếng kháng nghị: “Chúng ta đi bình thường được không? Hai hôm trước em mang giày cao gót đi dạo phố cũng có sao đâu.”
Nghe cô nói xong, vẻ mặt sếp Diệp vẫn bình tĩnh nhưng lại vô thức cúi xuống chân cô, thấy cô mang giày xẹp thì lặng lẽ thở phào.
Bạch Thu Nhiên: …
Toi rồi, hình như ông chồng hào môn điên mất rồi.
Tuy hơi mất thời gian nhưng họ vẫn đến bệnh viện suôn sẻ. Sếp Diệp đã liên lạc trước với bệnh viện trên đường đi nên vừa xuống xe liền có nhân viên chạy ra tiếp đón. Họ không cần phải xếp hàng, đi theo lối đi chuyên dụng để vào khám ngay.
Vì chưa chắc chắn mang thai nên tạm thời chưa cần siêu âm mà chỉ lấy máu để xét nghiệm HCG(1), cả quá trình mất chưa đầy hai phút.
(1) Xét nghiệm HCG là loại xét nghiệm phổ biến nhất thường được dùng để kiểm tra xem phụ nữ có mang thai hay không.
Theo quy trình bình thường của bệnh viện thì lấy máu xong, phải đến ngày hôm sau mới có kết quả, nhưng sếp Diệp đi cửa sau nên họ có thể biết kết quả ngay. Tuy nhiên, vì vấn đề về trang thiết bị nên họ cũng phải chờ ít nhất một hai tiếng. Liên quan đến kết tinh tình yêu của mình với ông chồng hào môn, Bạch Thu Nhiên bất chấp hình tượng nhân viên gương mẫu mà không nhắc gì tới việc đi làm, sếp Diệp cũng không có ý định đi làm. Cặp vợ chồng son vừa thấp thỏm vừa mong chờ được nhân viên bệnh viện dẫn đến phòng chờ để đợi kết quả.
Phòng chờ rất yên tĩnh, Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu đều không nói gì, hai người dựa vào nhau cùng im lặng chờ kết quả, bầu không khí tương đối căng thẳng, đây có lẽ là bầu không khí chạm nhẹ vào là sẽ nổ ngay trong truyền thuyết.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân khiến bọn họ suýt bật dậy, nhưng khi vừa đứng lên thì thấy hóa ra không phải nhân viên bệnh viện mà là chủ tịch Diệp và bà Diệp hớt hải chạy đến.
Vừa vào phòng, chủ tịch Diệp liền hỏi: “Nghe nói Tiểu Thu mang thai nên hai đứa đến bệnh viện kiểm tra, có kết quả chưa?”
Diễn xuất của sếp Diệp rất tốt, chỉ trong chớp mắt mà anh đã điều chỉnh lại được trạng thái, thoải mái cười với bố mẹ: “Bố mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đã, chắc phải chờ tầm nửa tiếng nữa mới có kết quả.”
Chủ tịch Diệp không chứng kiến cảnh anh rối loạn hồi sáng, bây giờ thấy con trai mình điềm tĩnh thì rất hài lòng, bèn cười ngồi xuống: “Vậy chờ thôi. Tiểu Thu cũng ngồi đi, có thấy khó chịu ở đâu không?”
Trước khi chủ tịch Diệp lên tiếng, Diệp Chi Châu đã cẩn thận đỡ Bạch Thu Nhiên ý bảo cô ngồi xuống, cô cũng thuận thế vịn tay anh chậm rãi ngồi xuống, ngoan ngoãn đáp: “Phiền bố mẹ nhọc lòng quá, con vẫn ổn, không khác gì ngày thường cả, tụi con chỉ sợ que thử thai không chuẩn nên mới đến bệnh viện kiểm tra thôi ạ.”
Nói xong, cô bất giác liếc sang bên cạnh, đúng lúc chạm vào mắt bà Diệp, sau đó ai nấy đều lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Bạch Thu Nhiên càng ngày càng hoang mang về bà Diệp, bà ấy tái sinh thật à? Bảo trả thù cô nhưng lại không thấy làm gì, tự tin nói cô bị vô sinh thì giờ sắp bị “vả mặt”. Rốt cuộc bà Diệp hồi sinh về lại quá khứ để làm gì?
Bà Diệp cũng hoang mang y như cô, nghi ngờ mình sống lại chẳng để làm gì. Sao nói vô sinh mà, không từ thủ đoạn mà? Sao bà cứ thấy hình như Bạch Thu Nhiên chẳng làm gì hết, bây giờ lại còn mang thai nữa!