Tôi thường hỏi bài Thẩm Đông Dã, đôi khi cậu ấy thở dài:
“Lê Lâm Lâm, câu này mấy hôm trước cậu đã làm bài tương tự rồi, cậu phải học được cách suy luận.”
Đúng.
Tôi phải học một biết mười, không thể để cậu ấy cảm thấy tôi ngu ngốc được.
Không thể lãng phí quá nhiều thời gian của cậu ấy.
Tôi học từ mới rất rập khuôn mà không hiệu quả.
Thẩm Đông Dã nhìn tôi viết đi viết lại trên giấy để ghi nhớ, lắc đầu một cái:
“Cậu phải tìm được quy tắc để ghi nhớ, học thuộc cách cứng nhắc thế này rất nhanh quên.”
“Tìm một phương pháp ghi nhớ của riêng cậu…”
Sau này tôi mới thực sự tìm ra cách.
Những từ mới trước kia giống như những viên bi không mò được trong nước. Giờ đây chúng chen lấn chạy vào trong khay của tôi, dù có lắc lư cũng không dễ gì rơi ra.
Thẩm Đông Dã rất tò mò:
“Phương pháp của cậu là gì thế?”
Thời tiết chuyển lạnh, khi cậu ấy nói chuyện, thở ra một đám khí trắng bao phủ khuôn mặt cậu ấy.
Phương pháp của tớ là cậu, Thẩm Đông Dã.
Tớ viết tất cả những thứ cần ghi nhớ đều liên hệ đến cậu, nó sẽ vững vàng ở trong tâm trí tớ.
Tôi làm tấm thẻ nhỏ, kẹp trên đầu xe đạp.
Trên đường đi học đều có thể ghi nhớ một dãy công thức.
Khi giúp m-ẹ nhào bột, trộn nhân, tôi nhớ lại những từ mới tiếng anh một lượt cũng để củng cố trí nhớ.
Tôi không ra ngoài đi chơi với Gia Di nữa.
Dù sao những người bạn kia đến bây giờ cũng chẳng nhớ nổi tên tôi.
Trời càng ngày càng lạnh, rất nhanh sẽ đến kỳ thì cuối kỳ.
Tôi và Thẩm Đông Dã cùng một điểm thi, Lý Lãng ở điểm khác.
Trước khi thi tiếng Anh cậu ta đưa cho tôi một lá thư:
“Lê Lâm Lâm, cậu đưa nó cho Thẩm Đông Dã hộ tớ nhé.”
Phong thư màu hồng, tràn ngập hương vị tình yêu.
Tâm sự thiếu nữ được bóc trần một cách rõ ràng.
Phải học cách từ chối, Lê Lâm Lâm.
Tôi hít sâu một hơi rồi nói:
“Cậu tự đưa vẫn thích hợp hơn đấy.”
Bạn thân Lý Lãng không nhìn nổi nữa:
“Mọi người đều là bạn học với nhau, sao chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không sẵn sàng giúp đỡ?”
“Nếu là chuyện nhỏ thì cậu cũng giúp được mà.”
Nói xong, không thèm quan tâm sắc mặt khó coi của hai người đó, tôi bước vào trường thi.