Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1066: Chương 1068



Lần này, Nguyễn Nhất Nhất tới đây là vì chuyện làm ăn. Đối với cô, bay từ nơi này sang nơi khác chỉ là chuyện thường ngày, 1chẳng qua thoắt cái đã mấy tháng kể từ lần trước cô tới Bắc Kinh rồi.

Trong khoảng thời gian đó, dường như mọi thứ2 ở Bắc Kinh đều không thay đổi, nhưng rõ ràng là đã rất nhiều thứ đã thay đổi rồi. Có người, đã không còn nữa.

Ngu7yễn Nhất Nhất thở ra một làn khói trắng. Cô ra khỏi sân bay, nhìn Bắc Kinh trắng xóa, bàn tay đeo găng tay da màu đen chỉn7h lại thắt lưng buộc trên áo chùng, sau đó cúi người vào trong xe. Cô lớn lên trong hoàn cảnh thế nào cơ chứ? Mặc dù rất khó chịu về chuyện này, nhưng cô không duy trì trạng thái ấy quá lâu. Cô sẽ làm quen với chuyện này, chỉ là một cấp dưới mà thôi, không nên chiếm cứ tình cảm của cô.

Cô chỉ tiếc nuối trước cái chết của một thiên tài công nghệ mà thôi.

Giang Thành khẽ nhíu mày. Mọi biểu cảm của cô đều lọt vào mắt anh ta. Ừm, đúng là một cô gái vô tình.
Tài xế rút cánh tay đặt trên cửa xe về, nhanh c2hóng lên xe và lái đi.

***

“Không phải là vì cậu ấy thật chứ?”
Cô tới Bắc Kinh không phải vì ai hết, chỉ đơn giản là để bàn chuyện làm ăn. Bọn họ là bạn, là đối tác, người của Giang Thành gặp chuyện trên địa bàn của cô, cô tới nơi này cũng là điều tất yếu.

Sau khi cô đi, điện thoại của Giang Thành vang lên. Anh ta nhận được một tin nhắn: [Cô ấy tới tìm anh à?]

Giang Thành im lặng, đặt chén trà xuống, trả lời tin nhắn: [Đi rồi.]
Trên đường trở về, xe của Nguyễn Nhất Nhất đi qua trường đại học nổi tiếng nhất Bắc Kinh. Cô nhìn liếc qua, ánh mắt do dự, dường như đang nghĩ điều gì đó.

Cô đang nghĩ, mình đã từng tới đây, còn lại một chiếc xế hộp, tới đón một người.

Thằng nhóc thổi không biết trời cao đất dày, háo sắc và còn to gan ấy.

Chẳng lẽ cô lại không biết là cậu ta thích cô à?

Miệng thì nói là cô bắt nạt cậu ta, ngủ với cậu ta mà không chịu trách nhiệm, nhưng trên thực tế, tất cả đều là mưu mô quỷ kế của cậu ta.

Một khi có quan hệ xác thịt với người mình không thích, người bình thường sẽ chạy càng xa càng tốt ấy chứ, ai lại mặt dày mặt dạn bám lấy đối phương, huống hồ bọn họ chẳng có gì với nhau cả.

Một lần nữa trở lại nơi này, rất nhiều ký ức ùa về.