N1guyễn Nhất Nhất nhướng lông mày lên. Con mèo này không sợ ngã gì cả, có cái gì mà nó phải nhảy lên trên đó vậy? Cô nhìn lướt qua, loáng thoáng thấy một cái bóng đen, nhưng không mấy để ý, định rút tay mình ra khỏi thành cầu thang.
Người đang đi xuống mặc chiếc quần thể thao rộng rãi màu xám đậm và một chiếc áo phao đen. Mũ áo trùm lên đầu, cậu cúi đầu, hứng ánh trăng bước xuống, chỉ nhìn thấy cải cắm trắng nhọn của cậu. Sau đó, cái tay ấy rút về. Đến khi vươn ra một lần nữa, trong tay có một chiếc xúc xích, đút cho chó mèo ăn.
Ma 7xui quỷ khiến thế nào mà Nguyễn Nhất Nhất lại nhìn đăm đăm vào cảnh ấy, không thể dời mắt nổi. Cô đang nghĩ thế thì cửa s2ổ bỗng mở ra,
Trong bóng tối, một cái tay thò ra, nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo nhỏ. Chú mèo ấy ngửa đầu lên, để mặc cho người ta vuốt ve, có 7vẻ rất hưởng thụ. Dưới ánh trăng mờ mịt, cô không nhìn rõ cái2 tay ấy trông như thế nào, nhưng có thể thấy được là rất trắng, còn thon dài nữa. Ngửa đầu lâu nên hơi mỏi, Nguyễn Nhất Nhất cúi đầu, giơ tay lên 0bóp gáy. Đến khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa thì hình ảnh vừa rồi đã biến mất rồi. Nguyễn Nhất Nhất sửng sốt, mèo đâu? Người đâu?
Mèo vào nhà rồi à? Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Dưới ánh trăng, trên bậc thang đọng tuyết, một người ở bên trên, một người ở bên dưới.
Trước khi hai người đi qua nhau, Nguyễn Nhất Nhất rút tay về để nhường đường cho người kia đi, cả người cũng hơi nép sang.
Cô vô thức ngước mắt lên, kết quả lại thấy một bóng người mặc đồ đen. Dưới chiếc mũ áo phao rộng rãi là chiếc mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo, cằm nhọn, da trắng, làm nổi bật ánh trăng, trắng hơn cả trời tuyết mênh mông.