Cậu như một chú cún con luôn ngoan ngoãn nghe lời, bị chọc giận và biến thành một con sói, ngón ta2y thon dài cũng biến thành bộ vuốt sắc nhọn, bấu vào cánh cửa.
Nhìn dáng vẻ ấy của cậu, trái tim Nguyễn Nhất Nhất run lên.7 Lạ thật, rõ ràng đây là lần đầu tiên thấy cậu như vậy, nhưng cô lại cảm thấy quen thuộc lạ thường.
Thế nhưng, dù 7cậu có nổi giận thì cô cũng không sợ, ngược lại còn nhìn đăm đăm vào cậu. Cô giơ tay lên, đặt lên tay cậu, gỡ bàn tay đang chặn cử2a ra.
Ôn Dục nhìn cô đẩy vai mình ra, nghênh ngang đi vào trong. Đây là nhà cô sao? Nhưng có vẻ như Nguyễn Nhất Nhất chẳng0 hề quan tâm tới tâm trạng của cậu, chẳng cần biết cậu bất đắc dĩ thế nào. Cô bước vào phòng, sau đó khẽ nhíu mày, quan sát bốn phía xung quanh. Cậu... ở nơi này à? Trên giường trải chiếc chăn màu đen trắng, vì không được gấp lại nên trông hơi bừa bộn. Đối diện với giường là bàn ghế. Trên bàn có laptop, bên cạnh là khung ảnh, cùng với...
Nguyễn Nhất Nhất chỉ liếc qua rồi rời mắt, sau đó chợt nhận thấy điều gì đó, cô lập tức nhìn sang nơi đó.
Đợi đã, khung ảnh ấy... Trong lúc cô đang nhìn, một bóng người bỗng đi tới chắn trước bàn.
Ôn Dục vẫn nhìn cô, nhưng tay lại thò ra đằng sau, úp khung ảnh xuống mặt bàn. Trên mặt cậu hiện lên nét bối rối rất đáng ngờ, nhưng chỉ thoáng qua đã biến mất.
“Chị làm gì thế hả! Nơi này là phòng trọ của tôi, ai cho phép chị vào đây nhìn ngó?!”
Giọng cậu rất cứng rắn.
Nguyễn Nhật Nhất nhìn cậu không chớp mắt, cũng không nói gì cả, như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của cậu, tiếc là cậu nhóc này quá bình tĩnh.
Trông thì có vẻ non nớt đấy, nhưng khi bị bắt quả tang thì lại vững như kiềng.