Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 109: Người yêu cũ của chị huyền



Hơn nữa, khi quay thì có thể mất vài tháng, tiền cát xê cũng không nhiều.

Trong giới chúng ta, đạo diễn Lý Tầm có tiếng lkà chán ghét minh tinh lấy giá cát xê trên trời. Nếu cô tới Thanh Hải mà không gặp được Lục Kiêu thì mọi thứ cũng sẽ không thay đổi, và cô cũng sẽ không quan tâm đến những điều đó.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều thay đổi, không giống trước kia nữa.
Từng sống trong nghèo khó và tối tăm khiến Ôn Huyền cảm thấy chỉ có tiền mới có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn nhất.

Cho nên cô luôn cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, trước nay không ngừng nghỉ.
Cho nên, cô muốn nhận các bộ phim hoặc chương trình về miền Tây, tích cực tuyên truyền việc bảo vệ môi trường và động vật ở miền Tây, cũng muốn nhiều người biết đến những người đã phải lặng lẽ hy sinh vì mọi người như Lục Kiêu.

Họ vẫn luôn kiên trì tiến về phía trước với những trách nhiệm nặng nề trên vai.
Ông ấy chỉ hy vọng có thể dùng hết kinh phí để quay phim, nên...” Chị Licnh xòe tay, nhìn cô: “Trước đây chúng ta chỉ tập trung đến các nguồn tài nguyên tốt, đồng thời cũng xem xét thù lao bộ nào cao haơn, cho nên trên cơ bản chị không để ý đến vấn đề này giúp em.

Vì thế mẩy vai diễn kia đều bị các nữ diễn viên cướp mất rồi.” Nói tới đây, Ôn Huyền chỉ cảm thấy như bị đánh vào đầu, xém chút nôn ra ngụm máu đã ủ lâu.
Lúc Ôn Huyền lên tiếng lần nữa, ánh mắt của cô nhìn vào bó hoa hướng dương và hoa Galsang mà mình nâng niu cẩn thận, cô nói với giọng nghiêm túc:

“Chị Linh, giúp em nghĩ cách đi.
Nhưng đến bây giờ, sau khi trở về từ Thanh Hải, cô lại nghĩ tới nhiều thứ hơn.

Không những là vì ở Thanh Hải có anh, mà còn vì khu bỏ hoang đó chứa đựng biết bao ngọt bùi cay đắng, người ở đó có quá nhiều gánh nặng phải chịu mà những người sống ở những thành phố hào nhoáng không hề hay biết.
Mặc kệ như thế nào, em cũng phải nhận bộ phim này.

Có tiền cát xê hay không cũng không quan trọng, thậm chí em có thể không cần đồng nào cũng được.” Cô nói xong, chị Linh ngơ ngác: “Em sao vậy? Em đổi tính muốn làm thánh mẫu à, hay là bị người đàn ông xấu xa nào ở Thanh Hải dụ dỗ rồi?” Ôn Huyền đột nhiên cắn răng: “...” Sao chị ấy lại đoạn chuẩn thế? Chị Linh thấy cô quay mặt đi, cầm ly rượu lên uống để che giấu, trong lòng chị ấy cũng đoán được bảy tám phần, bỗng dưng chị ấy thở dài: “Mặc kệ thế nào, em được rất nhiều người chú ý tới, muốn bảo vệ tốt bản thân thì nhất định phải khiêm tốn.

Ngoài ra, bộ phim của đạo diễn Lý Tẩm còn một khoảng thời gian mới bấm máy, chị sẽ cố hết sức giúp em giành lấy bộ này.” Nghe vậy, Ôn Huyền ôm lấy cánh tay của chị ấy, cười híp mắt nói: “Chị Linh, em yêu chị quá đi mất.” “Cô vừa phải thôi, ai bảo tôi gặp phải có chứ.