Lục Kiêu nói với hai đứa nhóc: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Lát nữa mẹ còn phải làm việc, hai đứa để mẹ nghỉ ngơi đi2, đợi đến lúc..”
Màn hình điện thoại nháy một cái, Ôn Huyền thấy một bên mặt của Lục Kiêu mờ đi, chắc là mạng lag rồi. Cô không7 nghe thấy anh nói gì với hai đứa nhóc kia, tóm lại là sau khi anh nói xong, cả hai đứa đều nín khóc. Lục Kiêu nhìn Ôn Huyền, n7ói với cô: “Em tranh thủ ngủ một lát đi, chú ý giữ ẩm đấy. Anh dẫn các con đi đây.”
Ôn Huyền gật đầu, nhắc nhở bọn họ chú ý an 2toàn. Bọn họ còn có tài xế, cô cũng không tiện nói những lời thân mật hơn.
Sau khi tạm biệt hai đứa nhóc, cuộc gọi kết thúc, tr0ong xe trở nên yên tĩnh. Cô nhớ Lục Kiêu, nhớ lũ trẻ.
Dù đã đi mười mấy ngày rồi, ngày nào cũng rất bận, nhưng cô vẫn mất ngủ vì nhớ bọn họ. Khoảng mười phút sau, Ôn Huyền nhìn vào điện thoại. Nhà có cách nhà ông bà nội không xa, chắc là bố con họ cũng tới nơi rồi. Cô điều chỉnh ghế ngả ra sau, dựa vào rồi nhắm mắt định nghỉ ngơi. Nhưng đúng lúc này, có ánh đèn chiếu tới, làm chói mắt cô, khiến cô phải vươn tay ra chắn ánh sáng, đồng thời mở mắt ra. Nhìn vào trong gương chiếu hậu, cô thấy một chiếc xe chậm rãi lái tới, bởi vì trời tối nên không nhìn rõ là xe gì, nhưng chắc là một chiếc SUV khá lớn. Hình như chiếc xe ấy đang tìm chỗ dừng xe, vậy nên đã bật đèn cos để nhắc nhở xe gần đó.
Ôn Huyền không nghĩ nhiều, quay người sang nơi khác, trùm áo khoác kín mít. Cô định chợp mắt một lát, nếu không thì đến đêm lại không có sức mà quay phim mất. Nhưng bởi vì nhớ các con, cô ngủ không say, cứ nhắm mắt là lại nhớ tới dáng vẻ đầm đìa nước mắt của hai đứa nhóc, khiến cô vô cùng tự trách.
Trong lúc mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Hình như là có người tới, hơn nữa không chỉ có một người.