Dù sao mùa đông ở vùng Giang Nam cũng1 có tuyết rơi, cũng lạnh lắm chứ.
Tiểu Lục Thời mặc áo phao màu xám, đội mũ gấu màu nâu. Tiểu Hoa mặc áo phao hồng, đội mũ thỏ màu đỏ.
2
Khuôn mặt của hai đứa nhóc tròn xoe trắng ngần. Thời gian khiến chúng lớn dần lên, trong ngày một đáng yêu. Ôn Huyền nhìn thế nào cũng thấy khô7ng đủ, ôm hai đứa hôn liên tục. Chẳng mấy chốc, hai cục cưng đã được dỗ dành, được gặp mẹ là thích hơn cả rồi. Trong chiếc xe không mấy rộng lớn, c7ả gia đình đoàn tụ bên nhau. Lục Kiêu nhìn cảnh ấy, nhìn người vợ yêu và hai đứa con đáng yêu, chỉ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất thế giới. 2Một lát sau, lũ nhóc bắt đầu buồn ngủ, Tiểu Hoa dụi mắt ngáp ngủ. Lục Kiều đi tới, dừng lại ở sau lưng cô, nhìn dáng người mảnh khảnh thướt tha trong gương. Ôn Huyền cũng nhìn người đàn ông trong gương.
Anh cao hơn cô quả nửa cái đầu, thân hình cao lớn thẳng tắp, hoàn toàn trái ngược với dáng người thon thả của cô. Đường xá xa xôi, trông anh khá là mệt mỏi, nhưng vẫn rất lạnh lùng kiến nghị, toát lên khí khái của một người đàn ông trưởng thành, mang cho cô cảm giác an tâm, như thể chỉ cần có anh ở bên thì sẽ chẳng có gì mà không làm được.
“Vợ ơi.” Không biết chuyện gì xảy ra, chiếc lược tuột khỏi tay, rơi xuống mặt đất. Mười mấy ngày xa nhau, bây giờ hai vợ chồng mới được ở bên nhau, bất kể là về thể xác hay tâm hồn thì nỗi nhớ của bọn họ đều không bị ràng buộc nữa. Dưới ánh đèn mờ ảo trong toilet, hai bóng người phản chiếu trong gương. Lúc này, người đàn ông đứng ở đằng sau, cô gái đứng đằng trước, chẳng qua cằm cô bị xoay lại và ngược lên, quay nửa bên mặt về phía tấm gương.
Ôn Huyền đỏ cá vành tai, bàn tay đang đặt trên bồn rửa mặt vô thức nắm thật chặt. Theo lý mà nói, cô đã hai con rồi, đúng ra không nên ngượng ngùng đỏ mặt gì hết. Nhưng khi hai người tách ra, ánh mắt cô vẫn trở nên mê ly, thở hổn hển nhìn vào trong gương, nơi nào đó trong nội tâm như bị đâm thủng, đầu óc ù hết cả đi.
“Từ đằng trước hay là.” Nhưng khi anh đang “giở trò” từ phía sau cô, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên... “Cộc cộc cộc.”
Động tác của hai người khựng lại. Ôn Huyền hoàn hồn lại, kéo giãn khoảng cách ra với anh, vừa vội vã chỉnh lại quần áo, vừa đi tới cửa.
Đội trưởng Lục: “...” Đợi đến khi dàn xếp xong xuôi cho chúng thì cũng đã mười giờ tối. Cảnh quay tiếp theo của Ôn Huyền là vào mười hai giờ, vậy nên cô sắp phải quay lại đó rồi.
Rốt cuộc thì cô và Lục Kiều cũng có một không gian riêng ngắn ngủi.
Ôn Huyền rửa tay trong toilet, nhìn mái tóc hơi rối của mình trong gương. Cô đang cầm lược định sửa sang lại thì Lục Kiều bước vào. Bởi vì quay phim dân quốc nên cô mặc bộ sườn xám màu tím, trên đó thêu hình hoa tường vi, vừa diễm lệ vừa ngập tràn ý nhị. “Hů?”
Từ phía sau, Lục Kiêu chậm rãi ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo sát vào người mình.
Một tay anh kéo bàn tay đang cầm lược của cô lại, tay còn lại giữ lấy cầm cố, quay mặt cô lại rồi cúi đầu xuống. Sau khi xuống máy bay, bọn họ lái xe đường dài tới đây, thực sự không đượ0c nghỉ ngơi tử tế.
Lúc này gặp được mẹ rồi, cả hai đứa đều rúc trong lòng mẹ. Ôn Huyền ôm con trai, thấy cậu bé đã buồn ngủ díu cả mắt mà còn có thức, cô chỉ thấy đau lòng. Cuối cùng, cô nói với Lục Kiêu: “Hay là chúng ta về khách sạn trước đi? Đưa hai đứa về ngủ, sau đó em sẽ quay lại đây.”
Lục Kiêu gật đầu, sửa sang lại áo cho lũ nhóc rồi mới mở cửa xuống xe. Anh bế con gái ra, còn Ôn Huyền ôm con trai. Trong đêm, không khí rất lạnh, có thể là vì mới đổ mưa nên còn hơi ẩm ướt.
Ngoài xe, Ôn Huyền gọi trợ lý tới, dặn dò vài câu rồi bế con đi. Mặc dù hôm nay khá đặc biệt, hai đứa con đầu tới đây, nhưng cô không muốn trở thành trường hợp ngoại lệ. Người trong đoàn làm phim vẫn chờ cô trở về quay phim, vậy nên chuyện cần làm thì vẫn cứ phải tiếp tục.
Sau khi lái xe tới khách sạn, hai đứa nhóc cũng ngủ say sưa trong lòng bọn họ rồi. Ôn Huyền: “...”
Mặt cô nóng bừng, nhưng hiếm khi Đội trưởng Lục “cứng cỏi và bá đạo” được một lần như thế, cô từ chối thì cũng không hay. Vả lại, cô sẽ không nói ra là cô cũng rất nhớ anh.
Nhớ tất cả. “Ai vậy?”
Thấy Ôn Huyền định mở cửa, anh hỏi cô.
Ôn Huyền vén lọn tóc xõa bên tai lên, đặt tay lên tay nắm cửa: “Là trợ lý.” Quả nhiên, khi mở cửa ra, người trợ lý mà chị Linh sắp xếp cho cô đang đứng ở cửa, trong tay còn cầm kịch bản của cô.
Nhìn thấy cô, trợ lý cười nói: “Chị Huyền, quấy rầy chị rồi. Không còn sớm nữa, cảnh quay kia sắp bắt đầu rồi, chúng ta tới đoàn làm phim đi.”
Nghe vậy, Ôn Huyền nhướng mày lên. Cô không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía sau.
Cánh cửa mở hé, trợ lý tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, lập tức bắt gặp một cặp mắt đen láy lạnh lùng. Trợ lý giật thót mình, không hiểu sao lại cảm thấy sởn hết gai ốc, nhưng vẫn cười chào hỏi, đồng thời rụt đầu về.
Lạ thật, xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Bọn họ cãi nhau hay sao mà sắc mặt của chồng chị Huyền có vẻ tệ thế? Ôn Huyền nhận lấy kịch bản, nói với trợ lý: “Được, tôi chuẩn bị xuống đây, cô đi trước đi.”