Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 26: Tối nay rãnh không?



Editor: ÓcCá

Áo khoác của anh rất lớn.

Váy hai dây màu đỏ thắm, da thịt trắng nõn, nhan sắc tương phản rõ ràng mang đến thị giác cảm quan khác biệt, so với trước đó tựa hồ càng có thêm tính kích thích.

Lục Kiêu cao một mét tám tám, vóc người mạnh mẽ rắn chắc, toàn thân đều là cơ bắp.

Quần áo anh mặc tự nhiên là vừa vặn, nhưng cô chỉ có một mét sáu tám, chưa tới một trăm cân.

Xương nhỏ, thịt cũng sinh trưởng ở chỗ cần thiết.

Cho nên áo khoác đen của anh, mặc ở trên người cô rộng thùng thình, lại tăng thêm một chút sự lười biếng quyến rũ không nói được.

Lục Kiêu đang ăn cơm, tình cờ ngẩng đầu, khi ánh mắt quét trên người cô, tựa hồ trong nháy mắt liền khựng lại.

Chỉ là thoáng qua rồi anh lập tức khôi phục như cũ, cúi đầu ăn cơm, không nói một lời.

Nhưng tay nắm chặt đũa dường như chặt hơn một chút.

Tất cả mọi người bắt đầu, Đôn béo ngồi bên cạnh Ôn Huyền ăn đặc biệt ngon.

Trong tay trước mặt là hai cái đùi gà lớn, một tay cầm một cái cắn ăn, miệng nhỏ dính mỡ bóng loáng.

Ôn Huyền vừa ăn vừa nhìn xem 'Tiểu tráng hán bảy tuổi' của mình, trong lúc nhất thời nhịn không được giơ tay lên hiền từ như một người mẹ già sờ lên đầu nhỏ của bé, yếu ớt nói: "Nhìn đứa nhỏ này đói đến vậy, giống như mười phút rồi chưa được ăn cơm vậy."

"Phụt ——!"

Tất cả mọi người cười phun ra, cười ha hả.

Tiểu tráng hán bảy tuổi nghe xong, tay béo nhỏ cầm đùi gà lớn vô cùng hùng hồn giải thích: "Không có! Mười phút trước em đã ăn đùi dê rồi!"

Lời này vừa ra, mọi người lại cười ầm vang.

Ôn Huyền buồn cười, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của bé: "Đúng đúng, chị đã nói oan em rồi."

Dì lấy rượu lúa mì thanh khoa ra cho mọi người, nghe nói như thế, mỉm cười trách yêu: "Tiểu Ôn nói gì vậy chứ."

Lục đại đội trưởng liếc cô, thản nhiên nói: "Cô cứ cố gắng."

Tang Niên nhịn không được phun ra, bả vai run run không ngừng được.

Xem ra lão đại hiểu Huyền tỷ rất rõ.

Ôn Huyền: "..."

Khóe môi cô tựa như cười mà không phải cười, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm anh.

Dưới ánh đèn trơn bóng, cặp mắt cô vốn giống như hồ nước long lanh trở nên càng động lòng người, đen nhánh trong veo, tựa như một viên bảo thạch thượng hạng, chiếu sáng rực rỡ.

Lúc này màn đêm bên ngoài hoàn toàn buông xuống.

Đêm lạnh như nước, ngang qua bầu trời bao la.

Trong phòng ăn của khu quản hạt, dù chỉ là đồ ăn bình thường, mọi người cũng vô cùng vui vẻ.

Ôn Huyền cảm thụ được tình cảnh này, trong lúc nhất thời đáy lòng không biết có cảm tưởng gì.

Bình thường bận rộn công việc muốn chết, hiện tại chính là cưỡng ép rời đi Thượng Hải, tranh thủ thời gian tới đây.

Mặc dù cô kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, thế nhưng sự vui vẻ chân thành tha thiết xung quanh như vậy thì đã rất lâu, rất lâu chưa từng cảm nhận được.

Tựa như, chưa bao giờ có.

Mặc dù ngày mai mình muốn đi, nhưng cô không tính nói với bọn họ, cũng chỉ có một mình Lục Kiêu thôi.

Lục Kiêu...

Tối nay, anh ấy hẳn là...rảnh đi…?

...

Người chung quanh tưng bừng vui vẻ, nhưng xưa nay Lục Kiêu đều rất ít nói, luôn là một người chăm chú nghiêm túc.

Dưới tình huống bình thường, trong đầu anh nghĩ đều là các loại công việc.

Hiện tại mọi người đang náo nhiệt, anh chuẩn bị lát nữa sẽ thông báo một công tác vô cùng trọng yếu.

Nhưng, không biết anh cảm nhận được điều gì, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Trong miệng đang nhai thịt cũng ngừng lại.

"..."

Anh chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía đối diện.

Ôn Huyền một tay cầm muỗng nhỏ khuấy đều rượu lúa mì thanh khoa trong chén, một tay chống cằm.

Lúc anh nhìn qua, cô hướng về phía anh, khóe môi hơi nhếch lên, cười hết sức ngây thơ vô hại.

Mà thân thể Lục Kiêu cứng ngắc, cằm căng cứng, nắm chặt đôi đũa trong tay.

Dưới gầm bàn.

Cái chân trắng nõn, đưa tới phía đối diện cọ lên chân anh.