Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 351: Ác mộng



Trái tim Ôn Huyền run lên.

Có lẽ những lúc bị tổn thương về mặt tình cảm, rất nhiều cô gái đều nghĩ như vậy.

Nhưng không thể cứ vơ kđũa cả nắm như thế được. nhưng chị vẫn trao hết tình yêu và sự tấm lòng của chị cho anh em.

Bởi vì chị biết, anh ấy xứng đáng với điều đó. Mà nỗi bất hạnh chị từng gặp cũng không phải do anh ấy mang tới, anh ấy không phải là người chịu trách nhiệm cho những chuyện đó. Vậy nên chị vẫn hết lòng hết dạ,

dành tặng tấm chân tình của chị cho anh ấy.”
Cô cẩn thận ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: “Quân Quân, kỳ thực mỗi một chuyện mà chúng ta đã trải qua không phải là cthứ để người khác phán xét em, mà là soi đường chỉ lối cho em. Đúng là em phải chịu thiệt thòi,

nhưng đồng thời em cũng tích lũy được kinha nghiệm, sẽ không giẫm lên vết xe đổ trong mối tình lần sau nữa.

Nói đến đây, cô dừng lại giây lát rồi mới tiếp tục: “Trước kia chị cũng không sinh ra được hứng thú và tình cảm với bất cứ ai, đến tận khi gặp được anh họ em. Mặc dù chị đã từng trải qua một quá khứ đầy khó khăn,
Nhưng mà em họ nói quá rồi, hồi đó nửa đêm cô chủ động tới phòng anh, còn bị anh mắng và đuổi đi nữa.

Tuy rằng về sau, ừm, đúng là anh thích thật, nhưng chủ yếu là phải dựa vào cách làm người của cô!

“Đừng nghĩ nhiều, nếu đã thực lòng yêu em, cho dù em thế nào thì cũng sẽ yêu em, vả lại em cũng không tệ mà.” Vừa nói, Ôn Huyền vừa liếc nhìn cô ấy.
Vốn dĩ cô ấy vẫn còn rất mông lung về vấn đề tình cảm, mặc dù cảm thấy chị dâu mình nói không sai, nhưng cô ấy vẫn nghĩ trên đời này không có người đàn ông nào tốt cả, chỉ có anh họ mình là ngoại lệ thôi.

Cô ấy giống như một đứa trẻ, cố chấp và bướng bỉnh, không chịu mở lòng với ai nữa.

Ôn Huyền nhìn Lý Tại Quân, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, mái tóc ngắn mềm mại mượt mà, chóp mũi đỏ ửng vì khóc. Trong lòng cô cũng cảm thấy thương xót, vì thế không đẩy cô ấy ra, nhẹ nhàng vỗ về cô ấy.
Điều kiện tiên quyết ở đây là anh xứng đáng, và cô cũng thực lòng với anh.

Nếu cô chỉ chơi đùa với anh, vậy thì bọn họ sẽ không có hiện tại này.

Lý Tại Quận lơ mơ.
Ôn Huyền nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mười một giờ rưỡi.

Mặc dù cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, sợ mình mở mắt ra thì sáng mất rồi.