Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 361: Trừng phạt cô ấy



Thẩm Mộc không nghĩ gì nhiều. Ngửi mùi rượu trên người cô ấy, anh chỉ cảm thấy là cô ấy uống say.

Mặc dù cánh tay đang bị thương, nhưng1 anh vẫn bế cô gái đó lên, sau đó vác lên vai rồi ra khỏi toilet.

Lý Tại Quân không biết mình đang dựa vào vai ai, chỉ cảm thấy cả ngư2ời lắc lư, khiến đầu óc cô càng thêm choáng váng. Cô nhóc này ở đâu ra không biết, nhát như cáy mà còn dám tới đây.

Nếu hôm nay anh không đưa cô rời khỏi nơi này thì cô chết chắc rồi.

Chết thật ấy chứ chẳng nói chơi!
Cô 7không còn đủ tỉnh táo nữa, cơ thể cũng ngày một nóng, như có côn trùng đang chạy khắp người vậy, khiến cô ấy cực kỳ khó chịu.

Cảm giác2 ấy vô cùng xa lạ, Lý Tại Quân chưa từng trải qua cảm giác nào như thế này cả.

Thẩm Mộc đẩy cửa toilet rồi đi thẳng ra ngoài, nhưng cô0 gái trên vai lại bắt đầu giãy giụa dữ dội, không chịu ngồi yên gì cả.
Dạ dày cô cũng rất khó chịu, chỉ muốn nôn ra hết cho thoải mái.

Theo bản năn7g, cô giơ tay lên đẩy vai Thẩm Mộc ra, miệng lẩm bẩm: “Không... Không được đụng vào tôi, tránh xa tôi ra...”

Khó chịu quá.
Có vài người nhìn về phía anh. Thẩm Mộc bất đắc dĩ, giơ tay vỗ một cái vào mông cô, nghiêm giọng trách cứ: “Ai bảo em không ngoan ngoãn đi học, chạy tới cái nơi này làm gì! Để xem về nhà anh xử em thế nào!”

Nghe anh nói vậy, những người xung quanh mới nhìn sang hướng khác. Dù sao, một người đàn ông cao một mét tám mấy vác một cô gái nhỏ nhắn, hình ảnh ấy rất giống người lớn trong nhà tới bắt trẻ con trốn đi

chơi về.
Nếu không đưa cô đi, vậy thì đối với một cô gái, chuyện xảy ra tiếp sau đây sẽ khủng khiếp đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.

Anh vừa ra khỏi quán bar là gió lạnh ập tới. Cô gái rụt người lại, ôm chặt lấy cổ anh.

“Khỏe phết nhờ, định làm anh tắt thở hả?”
Thẩm Mộc nới lỏng tay cô ra, hít sâu một hơi rồi mới đi về phía chiếc Bentley của mình.

Buổi tối ở Bắc Kinh, gió lạnh thấu xương.