Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 372: Chuyện mà trai chưa vợ, gái chưa chồng làm (2)



Chữ “phiện” còn chưa nói ra, Thẩm Mộc bỗng sực hiểu ra điều gì đó, lời nói kẹt lại trong cổ họng.

Đù! Nhà kho mở ra, trong đó có một người đang ngồi châm lửa hút thuốc. Nhìn thấy Lục Kiêu, người đó lập tức đứng lên: “Đội trưởng Lục!”

Lục Kiêu nhìn anh ấy một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang người đàn ông đang bị trói trên ghế.
Trong tiếng kêu hoảng hốt của hắn, anh thẳng tay nhấn đầu hắn vào trong thùng nước.

Nước phủ tới cổ, đã thế còn là nước mùa đông nên lạnh thấu xương.
May mà đêm qua anh không làm gì cô nhóc đó thật, nếu không thì Lục Kiêu sẽ dỡ7 nhà anh ra mất!

Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Lục Kiêu gọi điện thoại cho Ôn Huyền bảo cô yên tâm. Dù sao từ tối qua tới gi2ờ cô vẫn luôn tự trách bản thân mình.
Người đàn ông đang bị trói trên ghế nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu, quai hàm sưng vêu, dáng vẻ ngoan cường, đúng chất lợn chết không sợ nước sôi.

Lục Kiêu không nói nhiều. Anh đứng đó hút thuốc, đợi đến khi nước đầy thùng, anh bước tới túm tóc hẳn lên.
Lúc gửi tin nhắn tới, Lục Kiêu nói là buổi tối sẽ tới đón cô.

Nhưng đúng lúc này, đạo diễn lại gọi cô đi quay phim. Cô đưa điện thoại cho chị Linh nên không đọc được tin nhắn.
Vừa nói, anh ấy vừa nói ra thông tin then chốt nhất: “Hình như là công ty Năng Lượng mới, Tổng Giám đốc công ty đó họ Lý, ngoài ra hắn không biết chuyện gì nữa.”

Người đang nói tên là Trần Hải, từng tham gia nghĩa vụ quân sự, sau đó không về quê mà ở lại bên này làm vệ sĩ cho bố anh.
“Được một ít thôi. Miệng thằng này cứng lắm, đoán chừng cũng nhận không ít tiền hoa hồng. Theo lời hắn nói thì người sai hắn làm chuyện này là trợ lý của một Tổng Giám đốc công ty mới được thành lập ở Bắc Kinh.

Nhưng chỉ là một trợ lý thì làm sao dám làm chuyện phạm pháp như thế? Chắc chắn kẻ đứng sau là tay Tổng Giám đốc đó rồi.”
“Vâng.”

Trần Hải đi tới chỗ có vòi nước trong kho, cầm vòi lên xịt đầy vào thùng.
Đó chính là kẻ chuyển tiền cho em gái của gã đàn ông họ Ngô, đã bị đánh bầm dập mặt mũi rồi.

Lục Kiêu hỏi: “Tình hình sao rồi? Đã moi được tin gì chưa?”
Anh ấy vừa dứt lời, Lục Kiêu nhíu mày lại.

Anh nhìn chằm chằm vào thằng nhóc sưng húp mặt mũi kia, sau đó nói mấy chữ với Trần Hải: “Đổ đầy nước vào thùng đi.”
Nghe anh giải thích rõ ràng, tảng đá đè trong lồng ngực Ôn Huyền mới biến mất.

Cô 0nở nụ cười, chỉ cảm thấy trong cái rủi có cái may.
Chắc chắn là cô nhó1c dở hơi ấy tưởng là thứ đó thật rồi!

Lục Kiêu nghe vậy: “...”
Buổi chiều, Lục Kiêu tới nhà kho, xử lý kẻ mà mình bắt được.

Với một số kẻ, không thể dùng thủ đoạn mềm mỏng được, nếu không thì sẽ chẳng có tác dụng gì.
Không ngờ người đưa Tiểu Tại Quân đi lại là bạn của anh.

Quả nhiên, đã là bạn của Lục Kiêu thì nhân phẩm cũng không tệ, đều có nguyên tắc của riêng mình.
Người đàn ông kiara sức vùng vẫy, bọt nước trồi lên đầy trên miệng thùng.