Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 374: Đau lòng cho anh lục của cô



Khi cô gần chạy về phía anh, cô lại nhìn thấy anh xoay người đi.

Anh tiếp tục hút thuốc, dường như không quen biết cô, không hề có phản ứn1g gì khi thấy cô chạy tới.

Thấy cảnh ấy, trái tim Ôn Huyền run lên, như vừa bị đánh trúng. Cô không bị thương, nhưng tự nhiên lại2 đau đến thế.

Cô đau lòng cho anh.

Bởi vì cô đã nói với anh rất nhiều lần là phải cẩn thận đàm phóng viên xung quanh, không thể đ7ể người khác chụp được ảnh cô đi cùng với anh, nếu không thì sẽ gặp rắc rối.
Vừa nói, cô vừa cố tình nhìn về phía Lý Tầm: “Đúng không, đạo diễn?”

Lý Tầm cười ha ha, sắc mặt hơi kỳ lạ.

Hiện tại ông ấy chỉ có thể đâm lao theo lao thôi, lỡ nhận tám triệu tiền đầu tư quảng cáo của Tổng Giám đốc Lý đó để tổ chức buổi gặp mặt hôm nay rồi.
Ôn Huyền bước tới, đứng trước mặt anh, lo lắng hỏi: “Sao anh lại đứng đây? Lạnh như thế này, anh không sợ bị cảm à!”.

Lục Kiêu nhìn mái tóc dài phất phơ của của cô, gió thổi vài sợi dính má cô.

Theo bản năng, anh định vươn tay ra vén lên cho cô, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, động tác của anh khựng lại trên không trung.
Vậy nên thấy cô chạy tới, anh đã làm ra hành động ấy.
Anh đứng đó chờ cô giữa trời đông giá lạnh, không biết đã đứng bao lâu rồi, khó khăn lắm mới nhìn thấy cô, thì lại phải né tránh.

Ôn Hu2yền không khỏi xót xa.

Chị Linh và Lý Tầm đều thành tinh rồi. Lúc ở trong phòng trà của hội quán, bọn họ đã biết thân phận của Lục Kiêu. 0
Sau đó, anh rút tay về, nhìn những người khác trong đoàn làm phim, rồi lại nhìn về phía cô: “Tối nay các em có hoạt động gì à? Điện thoại của anh hết pin rồi.”

Anh đoán cô đã gửi tin nhắn cho anh rồi.

Ôn Huyền mắng thầm một tiếng. Thấy chị Linh và Lý Tẩm đều tới, cô lườm đạo diễn Lý Tầm một cái: “Tại ông ấy đấy, cứ nhất quyết đòi tụ tập gì đó, bảo em phải nể mặt tham gia.”
Vô số mũi tên bắn trúng vào trái tim ông ấy.

Nhìn mang tai đỏ ửng lên vì lạnh của Lục Kiều, Ôn Huyền càng thêm đau lòng.

Cô cố gắng kiềm chế bản thân, để mình không xông lên thổi và ủ ấm cho anh, chỉ nói: “Anh đi với bọn em đi, dù sao cũng chỉ thêm một người thôi mà.”
Mặc dù Lý Đình Trạch không nói thẳng ra mục đích của mình, nhưng đã gọi là đầu tư cho Ôn Huyền, vậy thì còn ai không hiểu ý của hắn ta nữa?

Vốn ông ấy nghĩ, chỉ là ăn một bữa cơm, gặp mặt một lần mà thôi, cũng chẳng có gì lớn lao.