Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 380: Chương 383



Khi mà bầu không khí như muốn đóng băng, khiến người ta khó thở, Lục Kiêu bỗng thản nhiên nhìn Lý Đình Trạch, vươn tay ra bắt tay với hắn kta thay cho Ôn Huyền: “Thì ra Tổng Giám đốc Lý quen biết vị hôn thê

của tôi. Sau này có cơ hội, có thể tôi sẽ mời anh tới tham dực hôn lễ của chúng tôi.” Không biết vì sao, trong tiềm thức, hắn ta luôn cho rằng Lục Kiểu không phải người đơn giản,

Trên người Lục Kiều có thứ mà hắn ta ghét nhất.
Chuyện này càng lúc càng vui rồi.

Hắn ta đột nhiên búng tay một cái.
Hắn ta đút một tay vào túi quần u, một tay cầm ly Champagne, ngửa đầu uống cạn sạch, sau đó lại nhìn Lục Kiêu: “Hai người định kết hôn sao?”

Lục Kiêu nhếch môi: “Sao vậy? Tổng Giám đốc Lý muốn gửi tiền mừng à?”
Ôn Huyền và Lục Kiêu ngồi cạnh nhau, chị Linh cũng ngồi cạnh bọn họ. Hai người họ cười đùa nói chuyện với nhau, nhất là Ôn Huyền. Cô chủ động gắp thức ăn cho anh, như thể không hề bị ảnh hưởng vì chuyện vừa

rồi.
Đôi mắt của Lý Tầm như muốn lồi ra.

Ôn Huyền: “...”
Kiên cường, lạnh lùng, và còn gì nữa?

Người này từng đi lính sao?
Cảm giác này, hình như anh ta đã từng tham gia quân ngũ rồi.

Buổi liên hoan chính thức bắt đầu, những món ăn Michelin tinh xảo được mang lên.
Sao Lý Đình Trạch lại dám nói cơ chứ!

Lục Kiêu không phải người bình thường, càng không phải người dễ chọc.
Lục Kiều và Ôn Huyền rời khỏi đó, tìm một chỗ ngồi xuống. Lý Đình Trạch nhìn theo bóng lưng anh, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng khắp người lại tản ra hơi thở u ám.

Ha, thú vị đấy!
Lục Kiều nhìn Lý Đình Trạch, mỉm cười nói: “Vậy sao? Thế thì tôi chờ!”

Lý Đình Trạch: “...”
Lục Kiêu nhìn chòng chọc vào hắn ta, anh cầm ly Champagne trong tay, đột nhiên ngửa đầu uống cạn. Sau đó, rắc một tiếng, ly rượu trong tay anh vỡ vụn.

Mọi người: “...”
Vừa bắt tay là ánh mắt của hai người cũng chạm vào nhau.

Đôi mắt hờ hững của Lục Kiểu hiện lên sựa sắc bén, trong mắt Lý Đình Trạch lại toát lên vài phần âm u cố chấp.
Nghe vậy, Lý Đình Trạch lại nở nụ cười trầm thấp.

Sau đó, hắn ta lại nhìn Ôn Huyền, nói thẳng thẳng: “Chỉ cần chưa kết hôn thì cô ấy vẫn là người độc thân, ai cũng có quyền theo đuổi. Anh bạn, đừng nói chắc như thế, vẫn chưa biết hoa rơi vào nhà ai đâu.”
“Tổng Giám đốc Lý.” Trợ lý bước tới.

Lý Đình Trạch vẫn nhìn đăm đăm vào Lục Kiêu, nói: “Đi điều tra rõ ràng về hắn cho tôi.”
Hai người nhìn nhau chằm chằm, quanh người như tản ra khói lửa vô hình, đồng thời cả hai đều dồn lực vào tay.

Nhưng có khỏe đến đâu thì Lý Đình Trạch cũng không thể bằng Lục Kiêu một anh lính đặc chủng xuất ngũ được.
Nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt của Lý Đình Trạch càng thêm khó đoán.