Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 387: Chương 390



Ôn Huyền: “Chẳng phải anh thích sao?”

Lục Kiêu quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt liếm răng một vòng.

Cơ bắp trên người anh 1trở nên căng chặt, âm thầm của một tiếng. Bàn tay nóng hổi đặt trên eo cô.

Giọng nói của anh vang lên: “Mặc quần áo tử tế v2ào, nếu không đêm nay em sẽ bị cảm lạnh đấy.”

Ôn Huyền uốn éo trong lòng anh: “Vậy anh mặc cho em đi.”
Tuy chỉ là xem kéo cờ, nhưng không hề đơn giản, phải dậy sớm đi xếp hàng bởi vì rất đông người.

“Em ngủ thêm chút nữa đi, còn sớm lắm.”

Vốn Ôn Huyền vẫn chưa ngủ đủ, thấy anh có việc phải đi, cô cũng không quấy rầy anh, ngoan ngoãn nằm xuống, rúc vào trong chăn.
Đội trưởng Lục: “...”
Ôn Huyền nhìn anh, ngón tay nhỏ xinh đặt lên khăn tắm.

Trong mắt cô là nét mị hoặc và đơn thuần đan xen với nhau, nhưng rõ ràng là cô cố tình.

Một giây sau, ngón tay trắng nõn gảy ra, một chiếc khăn tắm rơi xuống vị trí bên cạnh đại Đội trưởng Lục.
Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm, khi Ôn Huyền mơ màng mở mắt ra, cô nhoài người dậy, chiếc chăn màu đen trượt xuống, để lộ ra bờ vai trắng mịn.

Mái tóc dài che đi phần nào bộ phận đằng trước.
“Mặc cho người ta đi mà, Đội trưởng Lục.”

Ôn Huyền nũng nịu.

Lục Kiểu không thể nhịn được nữa, anh lật người lại, giọng nói khàn đặc: “Còn mặc cái quái gì nữa!”
Ôn Huyền cười, có vẻ như cô rất thích phá vỡ dáng vẻ nghiêm túc của anh, nhìn anh điên cuồng v2ì mình.

Lục Kiêu liếc nhìn bộ nội y sạch sẽ mà cô đặt ngoài mép giường, sau đó lại nhìn bộ dạng quấn khăn tắm của cô, hơi thở trở nên nặ7ng nề.

Anh bỗng ngồi thẳng dậy, Ôn Huyền bị đẩy ngã ra sau. Cánh tay dài của anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, giữ cô trong lòng mìn7h, một tay thì vươn ra mép giường lấy quần áo.
Nhìn dáng ngủ lười biếng gợi cảm của cô, Lục Kiêu lại bắt đầu rục rịch.

Hơn ai hết, anh là người biết rõ những gì ẩn giấu dưới lớp chăn bông.