Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 389: Theo bên cạnh



Vốn anh định cầm áo khoác đi ra ngoài, nhưng lúc này, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho ai đó, sau đó buông áo khoác xuống, đi về phía1 mép giường.

Sáng nay anh đi ra ngoài, mục đích là tới chỗ cấp dưới, thăm dò tin tức của Lý Đình Trạch, nhưng hiện tại không cần n2ữa. Cô có nên chủ động yêu cầu tới bệnh viện khám để dập tắt hy vọng của anh không?

Hôm nay Ôn Huyền không cần tới đoàn làm phim. Hiện tại cô chỉ còn một cảnh cuối cùng ở Bắc Kinh là chưa quay, chính là cảnh tự sát của nữ chính.
Ôn Huyền mặc chiếc áo phông dài rộng của Lục Kiêu. Cô vén áo lên, nhìn thấy trên đùi mình toàn những dấu vết màu hồng, trông như bị mài đến sắp rách da vậy.

Thấy vậy, Ôn Huyền vô thức hít sâu một hơi.
Sau khi trở về, nữ chính đã viết những gì xảy ra ở miền Tây thành một bộ tiểu thuyết đắt khách, còn được chuyển thể thành phim.

Thời gian dần dần trôi qua, khi mà mọi người đều cho rằng cô ấy đã bước ra khỏi bi kịch của người yêu, kết quả cô ấy lại treo cổ tự vẫn.
Lục Kiêu quay sang ôm cô, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của cô, cuối cùng dịu dàng hôn cô một cái.

“Được, ngủ đi. Anh không đi đâu nữa, chỉ ở nhà với em thôi.”
Anh luôn đặt công việc lên hàng đầu, trở về Bắc Kinh cũng vậy, cô muốn anh thoải mái hơn một chú0t.

Cô quyến luyến mỗi phút mỗi giây ở bên anh.
Đến khi Ôn Huyền tỉnh dậy lần nữa thì Lục Kiêu không còn ở trong phòng rồi.

Cô chuẩn bị xuống giường, phân bẹn đùi hơi đau nhức.
Không biết vì sao, trong lòng cô cứ thấy hoảng hốt. Cô có một cảm giác nào đó rất khó tả, chính cô cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.

Chỉ khi Lục Kiêu ở bên cạnh cô, cô mới có thể yên lòng.
Nói đúng hơn thì là tự sát vì tình.

Trong phim, nam chính đấu tranh với những tên tội phạm ở miền Tây. Cuối cùng, khi mà anh ấy cho rằng mình có thể mang tới tương lai cho nữ chính thì lại bị trúng đạn hy sinh.
Máu tươi nhuốm đẫm mảnh đất dưới chân.

Cuộc đời anh ấy cũng dừng lại ở đó.
Anh đã biết kẻ chủ mưu đứng sau là ai, vậy nên cần phải lên một kế hoạch mới, một sách lược vẹn toàn, dựa trên sở phải bảo vệ 7Ôn Huyền.

Thấy anh quay trở về, Ôn Huyền cũng không hỏi lý do.
Nhưng khi anh cởi quần áo ra nằm xuống, cô nhích lại gần, c7ánh tay trắng nõn dài nhỏ ôm lấy anh, gối đầu lên ngực anh. Đôi mắt cô vẫn khép hờ, bờ môi lẩm bẩm: “Lục Kiêu, có phải anh mệt không? Chún2g ta ngủ

một lát nữa đi.”
Kỳ thực, cô không kể với Lục Kiêu về diễn biến của bộ phim này.

Dù sao phim cũng chỉ là phim, bọn họ là những con người sống trong hiện thực, có da có thịt.