Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 392: Chương 395



Lời nói của bà bạn thân cuối cùng kẹt lại trong cổ họng, không thể nói ra nổi chữ “được” cuối cùng, cứ trố mắt ra nhìn.

Không chỉ riêng1 bà ấy, ngay khi cô xuất hiện, tiếng cười nói rôm rả lập tức biến mất, bầu không khí trở nên vắng lặng. Ai nấy mắt chữ A, mồm chữ O, n2hìn cô với vẻ khó tin.

Ngay cả bà Lục cũng tròn mắt, bởi vì bà ấy không muốn để bọn họ nhìn thấy Ôn Huyền.
đều được cả.”

Nghe vậy, bà Lục lập tức “ôi chao” một tiếng: “Không được, Huyền Huyền, con đừng chiều mấy bà ấy.”
Cô vừa nói hết câu, hội chị em của bà Lục nghiến răng ken két, cảm thấy vô cùng ghen tị: “Quá đáng, thật là quá đáng, ghen tỵ chết mất thôi.”

Bà Lục thì đỏ mặt, trong lòng ngọt như được ăn mật.
Nói đến đây, bà Lục đã thấy Ôn Huyền lấy đâu ra một chiếc bút, đi ký tên cho bọn họ. Bà không khỏi ghen tị nói: “Mà, mà con còn chưa ký tên cho mẹ đâu.”

Nghe thấy cậu ấy, Ôn Huyền không nhịn cười nổi. Cô nháy mắt mấy cái với bà Lục: “Con sắp thành con gái bác rồi, muốn gì mà không được chứ ạ?”
Lúc này, mấy bà bạn7 thân của bà Lục cứ thế nhìn nữ thần quốc dân trên tivi xuất hiện ngay trước mặt mình, trước cổng tổ hợp viện của nhà họ Lục.

Ôn Huyền7 mặc chiếc áo cao cổ sẫm màu bên trong, bên ngoài là chiếc áo khoác len rộng rãi màu sữa non.
Phần dưới là chiếc váy xếp li xanh đậm, 2chân đi đôi dép lê bằng nhung, mái tóc dài xoăn nhẹ buông thõng.

Thoải mái, dịu dàng và xinh đẹp, khỏi phải bàn đến sức hút của cô.
Không biết vì sao, tự nhiên Lục Kiều lại cảm thấy ánh mắt của mấy bà bạn mẹ mình hơi thay đổi.
Hội bạn thân của bà Lục xin chữ ký rồi lại chụp ảnh chung với Ôn Huyền, hào hứng một lúc lâu.

Cuối cùng, bà Lục lên tiếng thúc giục, bọn họ mới chịu ra về.
Đúng là lúc này Lý Tại Quân không ở nhà thật. Không thấy cô ấy đâu, Thẩm Mộc thở phào một hơi, chỉ nghĩ là cô nhóc tóc ngắn đó đi học rồi.

Người giúp việc nấu cơm trong phòng bếp, bà Lục cũng đích thân xuống bếp, Ôn Huyền đi theo trợ giúp.
Bà Lục vội vàng ngăn cản bọn họ: “Ở hay mấy bà này, kiềm chế lại nào, đừng có kích động kẻo làm con dâu tôi bị thương.”

Trông thấy cảnh ấy, Ôn Huyền nhìn sang Lục Kiêu. Cô khẽ cong môi, không khỏi bật cười một tiếng, sau đó nhỏ nhẹ nói với bọn họ: “Gọi cô gì chứ ạ, rõ ràng là chị mà. Các chị muốn xin chữ ký hay chụp ảnh chung thì
Nhưng bà Lục không cho cô làm gì cả, chỉ nói với cô: “Chẳng mấy khi các con đều ở nhà. Ngày mai Quân Quân tới trường, hôm nay là đêm cuối cùng ở nhà. Tiểu Thẩm cũng tới đây, mẹ và thím Trần sẽ làm thêm mấy

món cho các con.”