Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 395: Chương 398



Thực ra, cũng không thể trách người ta hết được, anh ấy không thực lòng với người ta, người ta cũng sẽ không thật tâm với anh ấy.

Nghe Th1ẩm Mộc nói vậy, bà Lục không khỏi cảm thán: “Thực ra không phải cô gái nào cũng như thế đâu, tại cháu không may, chưa gặp được cô gái tốt. Nhưng2 kiểu gì sau này cháu cũng gặp được thôi.” Vụ gì đây? Ai là kẻ nghèo rách hả? Anh đây sở hữu khối tài sản lên đến 10 chữ số đấy!

Thậm chí bà Lục còn tưởng là mình nghe lầm. Nhìn sắc mặt tái xanh của Thẩm Mộc, bà ấy vội vàng nhìn về phía Tiểu Tại Quân, cười ha ha nói: “Quân Quân à, vừa rồi cháu nói gì thế, chắc cô lớn tuổi rồi nên không...”
Dứt lời, cô ấy ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộc.

Cô nhóc với mái tóc ngắn, khuôn mặt sạch sẽ tú lệ, trong cặp mắt sáng tỏ in rõ cái bóng của Thẩm Mộc.
Trong lúc mọi người đang cảm thán, nơi nào đó trên bàn bỗng vang lên hai chữ: “Nghèo rách.” <7br>
Mặc dù hai chữ ấy không lớn, thậm chí có thể nói là rất nhỏ, nhưng lại nói đúng vào thời điểm đang yên tĩnh, vậy nên nó rõ ràng khác lạ. 7

Giây phút ấy, mọi người sửng sốt nhìn nhau.
Nhất là Thẩm Mộc, anh ấy trợn tròn mắt. Cô nhóc này nói gì cơ? Nói anh... nghèo rách2?!

Khóe mắt anh giật giật, nhìn Lý Tại Quân, rồi lại nhìn sang Lục Kiêu với vẻ khó tin.
Hai người cứ thể nhìn nhau. Vốn Thẩm Mộc đang cạn lời và phẫn nộ, nhưng khi đối diện với Lý Tại Quân, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô ấy, nơi nào đó trong lòng anh như bị đụng vào một cái.

Cảm giác ấy rất khó diễn tả.
Đậu xanh, chuyện gì thế này?

Ôn 0Huyền nhìn Thẩm Mộc, cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
Cô nhóc này vu oan cho anh đã đành, lại còn ấm ức và hận anh.

Dựa vào đầu mà cô nhìn anh như thế chứ!

Rõ ràng là rất bực bội, nhưng nhìn ánh mắt ửng đỏ, bướng bỉnh như một con thú nhỏ của cô, anh lại không khỏi mềm lòng.