Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 397: Chương 400



“Không, không phải như em nghĩ đâu. Em nghe chị nói đã, thực ra chuyện giữa em và anh ấy chỉ là hiểu lầm thôi. Anh ấy không hề làm chukyện đó với em, anh ấy.”

“Chị dâu, có làm không mà em còn không biết sao? Lẽ nào chỉ vì anh ta là bạn của anh chị nên anh chị cbao che cho anh ta? Chị nói ra những lời đó thực sự khiến em thất vọng.”

Nói đến câu cuối cùng, nước mắt cô ấy tuôn rơi tí táach, dường như không thể chịu đựng được nữa. Lý Tại Quân: “...”

Ôn Huyền: “...”

Bậy bậy bậy, tại cô dạy bảo không đến nơi đến chốn.
Cô ấy đứng đó, vẫn không thể tin nổi, hai hàng mi vẫn còn đọng nước mắt.

Một lúc lâu sau, Lý Tại Quân mới để ý tới câu cuối cùng của Ôn Huyền. Khóe mắt cô ấy giật giật, nắm chặt tay nói: “Anh ta khốn kiếp!”

Ai suýt thì hủy hoại sự trong sạch của anh ta? Ngậm máu phun người!
Sau một tràng giải thích ấy, Lý Tại Quân đứng hình tại chỗ, có vẻ rất khiếp sợ.

Nhưng, nhưng sao lại như thể được...

Rõ ràng mọi chuyện không phải như thế này mà?
Ôn Huyền thở phào một hơi, cô quệt nhẹ vào mũi Lý Tại Quân: “Được rồi, con gái con lứa, đừng có nói tục.”

“Em học từ chị đấy.

Ôn Huyền: “Em đánh rắm!”
Hôm đó anh ấy và anh trai cô tới quán bar bắt tội phạm, bị tên đó rạch vào cánh tay, cho nên mới có vết máu hôm đó. Lỗ kim trên cánh tay cô là dấu vết để lại sau khi anh ấy tiêm thuốc an thần cho cô! Không phải

thuốc phiện gì cả!”

Nói đến câu cuối cùng, Ôn Huyền không nhịn được hừ một tiếng: “Anh ấy còn nói, nếu không tiêm thuốc an thần cho cô thì cô đã hủy hoại sự trong sạch của anh ấy rồi đấy!”
Không phải anh thì còn là ai được nữa!

Đến giờ nhớ lại, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn hiện rõ trước mắt. Người bình thường tuyệt đối không thể “dũng mãnh” bằng Lục Kiêu được.

“Ôi dào, em hỏi mấy cái đó làm gì, quan trọng là em đó. Bản thân mình đã quan hệ chữa cũng không biết, nói ra lại thành trò cười cho người ta.

Lát nữa ra ngoài, em đừng có châm chọc xỉa xói Thẩm Mộc nữa. Nếu hôm đó không có anh ấy cứu em thì em sẽ bị một gã đàn ông nào đó chà đạp thật đấy!”.

“Ý chị là em còn phải cám ơn anh ta sao...”

Lý Tại Quân bĩu môi, hai tay đan chặt vào nhau, nói với vẻ mặt không tình nguyện.