Anh chỉ tự vệ chính đáng, còn bọn chúng chết cũng chưa hết tội.
Hiện tại anh cũng đangc tự vệ chính đáng, nhưng vẫn giữ lại mạng cho chúng. Đối phương cúi đầu nhìn cảnh này, đau đến mức còn không hét nổi, quỳ bịch xuống mặt đất.
Thấy vậy, trong mắt Lý Đình Trạch dâng lên sự thô bạo, ác độc. Hắn ta đoạt lấy thanh mã tấu trong tay tên kia, lao thẳng về phía Lục Kiêu.
Lý Đình Trạch cũng là người từng luyện võ, vừa xông tới là nhắm thẳng vào đầu Lục Kiêu. Lục Kiêu dịch chuyển sang một bên, thanh mã tấu chém thẳng vào bức tường đằng sau, để lại một vết chém sâu hoắm.
Lý Đình Trạch còn chưa kịp quay lại thì một đấm đã giảng thẳng vào mặt hắn ta.
Thanh mã tấu rơi xuống đất, Lý Đình Trạch loạng choạng vài bước. Mới chớp mắt mà giờ chỉ còn hai kẻ cầm mã tấu đứng trước người Lý Đình Trạach, vẻ mặt tên nào cũng rất khó coi, nhìn chòng chọc vào Lục Kiêu.
Giây tiếp theo, tiếng hô vang lên, một tên cầm mã tấu lao tới. Lục Kiêu cũng xông lên, nhưng khi chuẩn bị đụng độ, anh nhanh chóng củi người xuống, một đầu gối trượt trên mặt đất.
Thanh mã tấu trong tay dính máu, nó vừa chém vào đùi của tên vừa xông lên. Lý Đình Trạch tái mặt, trên trán rịn ra mồ hôi. Nhưng ngay sau đó, Lục Kiêu đã tung một đấm nữa ra, đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của hắn ta, khiến hắn ta chấn động, trong đầu không còn gì nữa.
Lục Kiêu đã nhịn rất lâu, chỉ chờ đến lúc báo thù, nhất là sau khi xảy ra vụ tai nạn giao thông. Lý Đình Trạch muốn ra tay với anh đã đành, còn bất chấp tính mạng của Ôn Huyền!
Anh không thể nhịn được, đồng thời đây cũng là một trong những nguyên nhân mà anh nhất định phải tới đây.
Trước khi cảnh sát tới, anh muốn mượn cuộc chiến này để thẳng tay trả thù.